Trên mặt đất, trong bầu trời - Trái tim xôn xao
NHÃ THUYÊN
Trên mặt đất, trong bầu trời
Những cụm mây tụ lại bồng bềnh trên bầu không và bay ngang ô cửa, cố nán lại đôi chút như thể biết rằng có tôi ngồi nhìn ngắm chúng từ lâu, tôi nghe có những tiếng nói mềm mại thì thầm, tôi nghe tiếng róc rách của dòng suối tuôn tự xa thẳm, một dòng suối bắt đầu từ không nơi nào cả, tôi thấy màu trắng mềm mượt buông lỏng trước mặt tôi như thân hình một nàng con gái trong trắng, tôi thấy những cánh đồng mây ai đó đã cày vỡ và đợi tôi đến gieo hạt, tôi thấy chiếc lều đã dựng lên vừa vững chãi vừa ấm cúng vừa bồng bềnh và phổng phao, tôi thấy những hàng cây đứng bạt gió, xiêu vẹo biến thái rồi lại trở lại hình dạng ban đầu, những đầu ngọn cây vàng ruộm nắng, tôi thấy những hồ nước sáng long lanh và tôi nghe tiếng vỡ ra như kính vỡ trên mặt hồ. Tôi giơ hai tay lên đầy cảm kích ân sủng bất ngờ của Tạo Hóa, tôi vươn tới, tôi rạo rực, tôi xôn xao, tôi trong veo và thuần túy, tôi khao khát trọn vẹn và sôi nổi, tôi có trái tim, có khối óc, và có cả thân thể, tôi có một vũ trụ sinh thái trong người, này những núi đồi, những thung lũng, những thảm thực vật mênh mông thăm thẳm, này những cổ thụ tỏa bóng, này những rừng nguyên sinh, này tiếng suối bí mật reo nhạc không ngừng dù không hề hiện diện. Tôi siêu vượt chính mình, quên lãng và tan lẫn vào hư không, rơi tự do trên những đám mây bồng bềnh, tôi đang sống trên bầu trời và chẳng có lý do gì để phải trở về mặt đất. Tất nhiên, tôi biết Lưu Nguyễn cũng đã trở về, thiên đường không có giới tính, và cánh đồng ai cày vỡ cho tôi phút chốc biến thái thành muôn hộc đá, vách cheo leo dựng đứng. Cũng chẳng sao, bây giờ, tôi lại ôm lấy cái hư không, ngã xuống mặt đất, và tôi cứ thử nằm im ở mặt đất thêm chút nữa sau khi ngã, để nghe chói chang những tiếng cười nhạo báng, và tiếng mẹ tôi, một người đàn bà suốt đời lo lắng sự mơ mộng sẽ giết chết con gái bà, rít lên đau khổ “hãy giết chết những cơn mộng của mày đi”, trong khi tôi nhất quyết vẫn nằm yên, áp tai xuống đất, má thấm đầy nước mắt và giấc mơ, nhưng tôi nghe thật rõ ràng, thật chính xác những âm thanh từ đất mà những kẻ rủa nguyền các giấc mơ không nghe được.
Trái tim xôn xao
cùng Kieuberry & những thi sĩ đã được vô danh
Khi tôi lật mở một trang sách của một nhà thơ vô danh trong thư viện vắng lặng, một dòng âm liên tục rót vào tai tôi, nóng rẫy và lạnh buốt và dịu êm bất ngờ. Cây bút trong tay tôi di chuyển, những ngón tay tôi nháo nhào rượt theo ma lực vô hình của giọng nói vừa tha thiết vừa thanh lặng, một cái túi đổ tung ra những tên tuổi, mà dưới đây chỉ là phần nhỏ xíu tôi đã nghe danh đâu đó nên chép lại được làm ví dụ, thứ tự lộn xộn và hầu hết tôi chưa từng đọc.
“Homere? Shakespeare? Nguyễn Du? Tagore? Goethe? Walt Whitman? Charles Baudelaire? Arthur Rimbaud? Pushkin? Eliot? Ezra Pound? Trần Dần? Pablo Neruda? Allen Ginsberg? Bùi Giáng? Jack Kerouac? Apollin- are? Paul Celan? John Cage? Yoko Ono? Basho? Lý Bạch? Lý Hạ? Paul Klee? Marcel Duchamp? Borges? Tomas Transtromer? Octavio Paz?... Rồi ngươi, kẻ vẫn còn đang ấp ủ khao khát bước đi mê muội lần tìm và nối tiếp dấu vết thơ ca từ thuở hồng hoang sẽ nhận ra điều ấy thật vô vị. Cái còn lại với thời gian, không phải là những tên tuổi, mà là sự vô danh. Bởi nó chẳng bị những gì như là những thói hiềm khích ti tiện của loài người phủ lên và thời gian cuốn trôi đi; bởi dù có bị phủ lên, nó vẫn nằm đó nhẫn nại và không tranh đấu đòi quyền sống; bởi dù có bị cuốn trôi đi, sự vô danh vẫn còn lại đó, mãi mãi; và bởi nó thậm chí chưa từng bận tâm tới “thời gian”, nó đã trở thành vĩnh cửu. Hạnh phúc thay sự vô danh, người sống chẳng ai nhớ tới ta, vì họ chưa từng biết tên ta, nhưng ta đời đời len chảy nơi mỗi phần tử khí của vũ trụ, một vũ trụ, ngươi biết không, tạo thành từ những cái tên ta đang tuôn chảy vào tai ngươi, ngươi tưởng ta đang gọi tên và vinh danh họ, kẻ chết người sống, nhưng ta chỉ đang gọi tên sự vô danh, gọi tên những điều đang trên đường trở thành vô danh, và sự vô danh đó sẽ làm trái tim ngươi xôn xao mãi mãi.”
Tôi cùng người thủ thư hôm đó kinh hãi chứng kiến cuộc tự tử tập thể của sách trong thư viện. Cả một dãy giá sách dài, lần lượt từng cuốn nhảy ra ngoài và tan biến vào hư không cho đến khi giá sách trống trơn như thể những bàn tay vô hình nào đã móc sạch ruột gan. Tôi nghe nói những kẻ chứng kiến đã tự tử sau đó vì lo sợ trừng phạt, còn trái tim tôi, tôi biết, từ đó cứ nằm yên, xôn xao mãi mãi trên trang giấy đã ố màu còn lại trên bàn đọc, trang giấy cứ mỗi lần có ai chạm phải lại mở rộng ra thêm, vô tận, trên đó những con chữ, bất chấp thời gian, vẫn chạy xuôi ngược nháo nhào, vừa chạy vừa phập phồng thở, vài con chữ tôi viết cũng lổn nhổn đứng ngồi cạnh những con chữ đã chạy ra từ những cuốn sách đã nhảy khỏi giá và tan biến. Trong từ điển, câu chuyện về nó rút lại trong định nghĩa từ “vũ trụ” và sự vô danh hẳn nhiên không thể định nghĩa.
N.T
(SH296/10-13)