Tạp chí Sông Hương - Số 302 (T.04-14)
Trang thơ Joseph Brodsky
10:18 | 18/04/2014

JOSEPH BRODSKY

LTS: Sinh năm 1940 tại Peterbuorg. Năm 1970, ông sang định cư ở Mỹ và dạy học tại Đại học Columbia. Ông làm thơ bằng tiếng Nga và tiếng Anh. Năm 1987 ông đoạt giải Nobel văn chương.
Những bài thơ Sông Hương chọn giới thiệu được trích trong tập “Tĩnh vật và những bài thơ khác” từ bản dịch của Hoàng Ngọc Biên.

Trang thơ Joseph Brodsky
Nhà thơ Joseph Brodsky - Ảnh: internet

Định nghĩa thơ

Tưởng nhớ Fédérico Garcia Lorca.
Huyền thoại kể lại rằng trước khi bị xử bắn ông nhìn thấy
mặt trời đang lên phía trên đầu những người lính
và bấy giờ ông nói:
- Thế tuy nhiên mặt trời vẫn mọc...
Đó có lẽ là khởi đầu của một bài thơ mới


Nhìn lại một lúc cảnh vật
            sau những cánh cửa sổ nơi cúi nhìn xuống
            những người vợ chúng ta,
            những đồng loại chúng ta,
            những nhà thơ.
Nhìn lại cảnh vật
            sau những phần mộ bạn bè chúng ta
            và tuyết chầm chậm bay
            khi tình yêu thách thức chúng ta.
Nhìn lại
            những thác mưa hỗn loạn bò tràn
            trên những cửa kính và làm rối loạn mọi nhịp,
            chữ nghĩa áp đặt nhiệm vụ cho chúng ta.
Nhìn lại
            trên mặt đất thiếu ân cần
            cây thập giá vươn dài những cánh tay cuối cùng
            căng cứng.
Một đêm trăng
            nhìn lại cái bóng dài
            in dáng cây cối và con người.
Một đêm trăng
            nhìn lại những con sóng nặng trên sông
            lấp lánh như những chiếc quần
            đã cũ.
            Thế rồi bình minh tới
Nhìn một lần nữa con đường trăng
            chỗ hiện ra trung đội hành quyết,
Nhìn lại sau cùng
            mặt trời lên giữa những cái gáy xa lạ
            của những người lính.




Những người hành hương

Trước sân vận động và đền miếu,
trước nhà thờ và quán rượu,
trước những nghĩa địa tao nhã
trước những dãy chợ lớn,
trước sự bất hạnh và sự thanh thản,
trước Rome và trước La Mecque,
cháy bỏng dưới nắng xanh mặt trời,
họ đi khắp cùng thế giới
những người hành hương.


Họ là những người què cụt, lưng gù,
là những người đói khát, rách rưới,
trong đôi mắt hoàng hôn say ngủ,
trong trái tim lạc lõng buổi bình minh.
Phía sau họ những sa mạc ca hát,
và những ánh chớp lóe sáng,
trên đường đi của họ những ngôi sao run rẩy
và chim chóc thét vào tai họ
rằng thế giới sẽ không thay đổi.
Không. Nó sẽ không thay đổi.
Tuyết sáng rỡ
dịu dàng mà vô định,
thế giới sẽ không ngừng nói dối,
bất động trong vĩnh cửu của mình
dễ hiểu có lẽ
nhưng tuyệt đối vô hạn.


Vậy thì tại sao tin ở mình?
Tại sao tin ở Thượng đế?
Với con người đó chỉ là sự phỉnh phờ
Chúng ta chỉ còn mỗi
phiêu lưu và ảo tưởng.
Và những hoàng hôn nổi lên mặt đất,
và những bình minh đăng quang mặt đất.
Mặt đất được tưới bằng máu của người lính,
kích động bởi tiếng thét của nhà thơ.


(SH302/04-14)







 

Các bài mới
Hồi Cung (24/04/2014)
Các bài đã đăng
Trăng đỏ (18/04/2014)