HỒ TRẦN ANH THI
Mùa đông về kéo theo cái khí hậu lạnh giá và rét buốt. Đông đến cùng những cơn mưa dai dẳng, mưa dầm đề, mưa sướt mướt.
Bầu trời chỉ một màu xám xịt. Những đám mây bàng bạc lững lờ trôi. Mùa này rét thật, gió cứ thế ùa về đem theo cái lạnh thấu xương, rét cắt da cắt thịt. Mưa nhiều không ngớt. Mưa nhiều là thế, ẩm ướt là thế, ấy vậy mà tôi vẫn mê cái lạnh của mùa đông đến kì lạ.
Hôm nay trời mưa tầm tã. Tôi ngồi trong phòng nhâm nhi tách trà sữa nóng, bên cạnh chồng sách và truyện. Cái hương thơm nhẹ nhàng của trà sữa làm lòng tôi ấm áp và cảm thấy dễ chịu. Ngồi ở nhà trong một ngày mưa khiến tôi thích thú. Mưa to lấn át luôn cả bài hát tôi đang mở. Trời vẫn xám xịt, mưa vẫn rơi... Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng động mạnh khiến tôi giật mình. Có gì đó vừa đập vào cửa sổ. Tôi đứng dậy và đi về phía cửa sổ, tự hỏi có điều gì xảy ra ngoài kia...
Tôi bước đến, mở tung cửa sổ. Tôi ngạc nhiên và có chút sửng sốt khi thấy dưới bệ cửa là một chú chim sẻ. Chim có lông màu nâu nhạt, cánh ướt đẫm. Trông nó có vẻ yếu và mệt lắm... Nó thở một cách khó khăn. Tôi đến gần, lấy hai tay ôm gọn thân hình bé nhỏ của nó. Lúc đầu chú chim sẻ tội nghiệp vùng vẫy, kháng cự nhưng dần dần, nó cũng chịu nằm yên trong lòng bàn tay của tôi. Nó nơm nớp sợ. Tôi đưa nó vào phòng, vuốt ve và ủ ấm nó trong chiếc khăn. “Ngoài trời thì mưa to, làm sao một chú chim bé nhỏ như vậy có thể chống chọi với thời tiết khắc nghiệt của mùa đông?” Tôi nhủ thầm. Tôi đưa chim sẻ vào cạnh lò sưởi. Hơi ấm tỏa ra từ ngọn lửa có lẽ sẽ làm nó khá hơn.
Nửa tiếng sau, lông nó đã bắt đầu khô và ấm áp trở lại. Tôi thấy mừng. Tôi quay lại bàn học, tiếp tục nhâm nhi li trà sữa và đọc sách. Thỉnh thoảng tôi nhìn qua chú chim, xem nó như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi ngắm một chú chim lâu như thế. Nó thiêm thiếp ngủ, trông nó thật mềm mại và dễ thương, bây giờ tôi tin là nó sẽ sớm bình phục. “ Chíp...chíp...!” Tiếng kêu chiêm chiếp của nó kéo tôi ra khỏi thế giới trong trang sách đầy ảo mộng. Chú chim sẻ không bay loạn xạ, thay vào đó nó chỉ nhảy nhảy vài bước trên nền nhà. Tuy đã dậy nhưng trông nó vẫn còn yếu lắm, cánh vẫn chưa nhấc lên được. Tôi ngồi trên giường, đưa mắt nhìn nó. Nó cũng nhìn tôi, lúc đầu có vẻ còn hơi e sợ, nhưng sau đó, nó nhảy đến gần tôi. Tôi đưa hai tay mở rộng, chú chim sà vào hai tay tôi, tôi ôm nó, vuốt ve, vỗ về đôi cánh của nó, tạo cho chú chim nhỏ một cảm giác an toàn. Chim bắt đầu cất tiếng kêu chiêm chiếp, như những nốt nhạc vui. Nó tập nhảy từng bước một, trông nó thật ngộ làm sao. Sực nhớ có miếng bánh qui, tôi bẻ vụn, rải xuống nền nhà, chim sà đến mổ vài miếng bánh vụn. Tôi nhìn nó ăn, lòng tràn ngập một cảm giác ấm áp và vui sướng vì đã làm được một việc hữu ích trong ngày.
Chiều. Mưa ngớt. Bầu trời trở nên quang đãng hơn, rộng và cao hơn, sắc màu xanh hơn. Tôi mở tung cửa sổ, nâng cánh chim và tung lên nhẹ nhàng. Chú chim rũ cánh, la đà rồi tung mình bay lên bầu trời, cất giọng líu lo. Tôi mải miết nhìn theo cánh chim bay, lượn vài vòng rồi chấp chới trong khoảng trời an nhiên. Cảm giác ấm áp lại sưởi ấm tâm hồn tôi. Tôi yêu mưa, tôi yêu mùa đông. Tôi yêu cơn mưa của ngày hôm nay, ngày mưa đã đưa chú chim nhỏ đến với tôi, sưởi ấm tâm hồn nhỏ bé của tôi, cho tôi chút kỉ niệm nhẹ nhàng và làm tôi nhớ mãi…
H.T.A.T
(Học sinh Trường THCS Nguyễn Tri Phương, Huế)
(TCSH46SDB/09-2022)