Tạp chí Sông Hương - Số 58 (T.11&12-1993)
Chuyện của chúng tôi
14:49 | 04/06/2024


NGUYỄN TĂNG PHÔ

Chuyện của chúng tôi
Trang QC Bảo hiểm TTH năm 1993 - Ảnh: tư liệu SH

Chuyện của chúng tôi, chuyện của những người Bảo hiểm. Giờ đây trong đời thường, người ta đã nói về nghề bảo hiểm. Như vậy là, chúng tôi cũng có một góc nhỏ trong cuộc sống và cuộc đời của mọi người.

Đã bao lâu rồi, như những suy nghĩ thường có trước đây, ngành chúng tôi - những người làm công tác Tài chính, Bảo hiểm có mối giao cảm nào cùng chung với văn học nghệ thuật? Vẫn biết rằng văn học nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng sao vẫn cách vời làm vậy!

Chúng tôi hiểu rằng văn học nghệ thuật ca ngợi hành vi, tình cảm tâm linh cao đẹp của con người và cuộc sống. Vậy thì sự thể hiện cái đẹp, cái sâu sắc của những người làm công tác bảo hiểm, ở khía cạnh nào và như thế nào? Đó là con đường mới, một hướng mới mà có lẽ các anh, các chị những người nghệ sĩ, những kỹ sư tâm hồn đang mong muốn khai thác.

Cũng có người cho rằng, quảng cáo cũng là một nghệ thuật, vậy thì bảo hiểm với tư cách là một nghề kinh doanh, phải chăng làm quảng cáo đã là đủ?

Vâng, rất nhiều điều và nhiều câu hỏi đặt ra, đã thức tỉnh trong chúng tôi - những người Bảo hiểm - một cảm xúc mới, gợi lên rằng có một điều gì đó còn ẩn sâu trong tâm hồn chúng tôi - những con người, đang cần và rất cần phải có một chiều sâu tâm hồn đối với nghề nghiệp mình đang làm. Phải chăng đó là tình yêu và sự đam mê? Điều cần thiết là chúng tôi phải hiểu về con người, trước hết là tự mình phải hiểu mình và với tư cách là những con người, chúng tôi phải hiểu tâm tư, nguyện vọng của khách hàng của mình, mà khách hàng của chúng tôi thì đa dạng, từ em học sinh, vị giáo viên, nhà tiểu chủ, nhà doanh nghiệp, người nông dân, ngư dân v.v...

Nghề Bảo hiểm, một nghề lao động bằng chính tấm lòng trong sáng, trung thực, sự xử sự và lương tâm.

Chúng tôi sinh ra từ những ngày đầu tháng tám, cách đây năm năm về trước. Bảo Việt Thừa Thiên - Huế được tách ra từ Bảo Việt Bình Trị Thiên. Bà chị đôn hậu, tần tảo, xây dựng cơ đồ, nhưng cũng vẫn là một người chị nghèo của một vùng quê hương đầy nắng gió và biến động.

Chúng tôi có khác gì đâu với lời người nông phu trong câu ca dao xưa:

"Người ta đi cấy lấy công,

Tôi nay đi cấy còn trông nhiều bề,

Trông trời, trông đất, trông mây

Trông mưa, trông gió, trông ngày, trông đêm

Trông cho chân cứng đá mềm

Trời yên bể lặng, mới yên tấm lòng"

Năm năm qua rồi, từ 1989 đến nay, điều may mắn là chưa có trận bão nào như trận bão 1985, với sức gió cấp 12, giật cấp 13 và chưa có trận lụt nào như trận lụt năm 1983.

Theo thời gian, vần vụ chu kỳ từ năm này qua năm khác, bao giờ cũng vậy, chúng tôi phấn chấn ra quân từ đầu mùa xuân, qua những mùa hè sôi động náo nức, và lại khấp khởi lo âu khi mùa mưa bão tháng mười đến. Ở vùng đất này, chỉ cần một trận bão lớn, nhấn chìm vài chục chiếc thuyền, xô đổ một vài công trình, hủy hoại một vài phương tiện, thiết bị có bảo hiểm là đã vạc sâu vào dự trữ của chúng tôi rồi. Bởi vì phía Nam giáp Hải Vân, là trải dài một dãy đèo, núi quanh co khúc khuỷu mà không ít phương tiện lao xuống vực. Cũng như một số tỉnh miền trung khác, ở vùng này thiên tai, có thể tính sát xuất theo chu kỳ cứ hai năm một. Tất nhiên là làm nghề bảo hiểm, chúng tôi phải "lấy số đông bù số ít", nhưng cuộc sống làm ăn ai lại mong cứu trợ từ cấp trên, mà trước hết như một lời nguyền, mỗi một người chúng tôi phải tự mình đứng vững. Và thế đấy, trong lay lắt bình yên, năm năm qua, chúng tôi đã phát triển. Chúng tôi ước muốn làm được gấp nhiều lần hơn, tích lũy dự trữ được nhiều lần hơn. Bởi vì nghề bảo hiểm không có dự trữ và nếu không bù đắp được tổn thất, rủi ro, hoạn nạn cho nhân dân thì có còn ý nghĩa gì nữa!

Và cứ như thế... Năm năm qua chúng tôi đã tăng doanh thu 14 lần và dự trữ gấp hơn trăm lần so với năm năm trước. Cũng từ nguồn tích lũy đó, chúng tôi đã bồi thường hàng tỷ đồng cho hàng ngàn, vạn vụ tai nạn, khắc phục được sự chậm trễ và ngày mỗi đi lên, phát triển.

Bảo hiểm như là tấm gương phản ánh đời sống kinh tế xã hội. Mảnh đất này, với chiều dày lịch sử, từng là cố đô, một trung tâm văn hóa và du lịch với bao thắng cảnh, di tích. Và hơn thế nữa, đây còn là nơi có ngàn vạn anh hùng liệt sĩ, có ngàn vạn bà mẹ có chồng con ra đi cứu nước, giải phóng quê hương. Một nhân dân anh hùng và thanh lịch như vậy mà đời sống vẫn nghèo, nền kinh tế vẫn phân tán. Chúng tôi biết, nghề chúng tôi, phải sống và lao động trên nền tảng ấy.

Phần lớn những nhà tiểu chủ với những chiếc xe cũ kỹ đưa ra kinh doanh, là cả vốn liếng của họ dồn góp vào đó. Họ tham gia bảo hiểm với thực sự muốn được che chở, nhưng vốn liếng ít ỏi, việc đóng tiền bảo hiểm cũng không đơn giản. Còn những doanh nghiệp lớn hơn và những người giàu có hơn với những phương tiện hiện đại hơn, họ tham gia bảo hiểm cùng mong muốn yên tâm, tài sản, tính mạng được bảo đảm mỗi khi gặp rủi ro tai nạn. Và sứ mạng của người bảo hiểm cũng đồng thời là người bảo vệ tài sản, vốn liếng của Nhà nước và công dân trước những tai nạn bất ngờ.

Phần đông nhân dân là nông dân và ngư dân thu nhập thấp, đời sống phân tán và cũng có người còn e ngại khi nói đến tai nạn, "mua cái rủi ro", dường như với một tâm tư có phần mê tín và kiêng kỵ.

Cuộc sống là như vậy. Chúng tôi phải tính toán, tìm tòi cung cách, học hỏi, suy ngẫm rút ra những kinh nghiệm làm ăn ở nơi khác, và hướng cho mình trong kinh doanh phải có cái ăn cái để, vừa phải biết đến cách làm lớn và hiện đại.

Biết bao nhiêu hình ảnh công việc còn khắc sâu vào tâm tư chúng tôi về những con người, những khách hàng mà chúng tôi đã gặp.

Thầy giáo hiệu trưởng trường cấp I Vĩnh Ninh, Lê Hữu Đạt, năm nào cũng phấn đấu vận động toàn trường tham gia bảo hiểm hầu như 100% và tự mình, là cộng tác viên của Bảo Việt, thầy nói: "Các em đến trường còn nhỏ quá, mà cha mẹ các em thì tin tưởng và gửi gắm, trông mong vào sự dạy bảo, chăm sóc của nhà trường". Cơn lốc tháng 5/1993 tràn đến, nhiều lớp học có nguy cơ sụt ngói, bật cửa, gây tai nạn cho các em. Thầy và các giáo viên khác đã đứng chắn trước cửa để cho các em được bình yên.

Vụ tai nạn trên xe 75A. 00.23 của Hợp tác xã ô tô Phong Điền bị xe khách Quảng Nam Đà Nẵng đâm đối đầu, làm chết 4 người, có một nữ tu sĩ nhà thờ xứ Dương Sơn, Hương Trà. Chúng tôi đã đến điếu phúng, thăm hỏi và chi trả tiền bồi thường. Vị linh mục nhà thờ đã nói những lời cảm kích: "Chúng tôi rất biết ơn Nhà Nước ta và các anh các chị, chúng ta có một chính sách bảo hiểm văn minh như các nước tiên tiến trên thế giới...".

Ở đây, lại một lần nữa, chúng tôi được thấy tấm lòng nhân ái cao đẹp của nhân dân Huế, phải chăng đây cũng phản ánh một phần của trình độ văn hóa của nhân dân ở một miền đất nước?

Và còn biết bao hình ảnh tôi có thể kể ra đây với các bạn và cho chúng tôi nữa, vì nghề nghiệp của chúng tôi, trước hết là phải tìm hiểu Con Người và sự đối xử với Con Người. Đó cũng là một cách tiếp cận nghề nghiệp bảo hiểm. Giới thiệu những con người những hình ảnh và công việc của Bảo Việt có bóng dáng, có một chỗ đứng nào đó trong xã hội, chúng tôi nghĩ rằng đó cũng là cảm hứng của sáng tạo nghệ thuật...

11-8-93
N.T.P
(TCSH58/11&12-1993)

 

Các bài mới
Chỗ đứng (27/08/2024)
Hai người cha (16/08/2024)
Các bài đã đăng