Tác phẩm hay
Tà kiếm đuôi rồng quật ngược (phần 2)
14:32 | 03/07/2014

FUJISAWA SHUHEI (Nhật Bản)
                           Truyện ngắn

Tà kiếm đuôi rồng quật ngược (phần 2)

4.

Nhà Satomura Shozo ở tận xóm Kaji gần cuối khu cận thành. Thấy Gennosuke đến, Satomura lộ vẻ ngạc nhiên nhưng liền mời anh vào nhà. Được đưa vào phòng uống trà, đến phiên anh ngạc nhiên vì tiếng trẻ con thật dễ thương chào anh, từ bên trong căn phòng mờ tối. Satomura thắp đèn lồng lên thì thấy có thằng bé khoảng bốn, năm tuổi ngồi đấy, có lẽ là con của Satomura. Gennosuke thấy đứa bé ấy lần đầu. Anh ngồi xuống, nghiêm nghị chào lại.

Vợ chết bệnh hai năm trước, Satomura ở vậy nuôi con. Trong bếp, có vẻ bà già Saku mà Gennosuke cũng biết mặt, đang làm bếp, vang tiếng lụp cụp. Nhà Satomura chỉ có chừng ấy người.

Không biết chỉ có hai cha con trong căn phòng mờ tối này thì Satomura suy nghĩ chuyện gì nhỉ. Bất giác, Gennosuke tò mò nhìn mặt Satomura.

Trong nhà mờ tối, có vẻ gì đấy buồn thảm.

 “Không lấy vợ khác sao?”

“À... Nhưng mà...”. Satomura lúng túng nói. “Có vẻ chẳng ai muốn vào. Nhà nghèo, lại có con nhỏ nữa, điều kiện tệ quá mà”. Rồi chợt định thần lại, hỏi Gennosuke: “Anh đến có việc gì gấp à?”

“Ừm, có điều muốn hỏi anh đây”.

Gennosuke cúi mặt xuống, có chút lưỡng lự, nhưng rồi nghĩ là phải thành thật mà hỏi thử xem sao.

“Anh biết là cha tôi đã dụng công tạo ra kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược đấy nhỉ?”

“Vâng”.

“Anh không được truyền thụ kiếm pháp ấy chứ?”

“Tất nhiên là thế. Làm sao một tay kiếm non nớt như tôi mà được truyền thụ bí kiếm ấy”. Satomura nói, thẳng thắn. “Còn anh là thầy dạy kiếm trẻ, hẳn đã được truyền thụ rồi chứ?”

“Không, tôi có được truyền thụ đâu... Mà ngay cả chuyện cha tôi sử dụng kiếm pháp ấy, tôi cũng chưa hề thấy bao giờ. Chỉ nghe nói là ông đã sáng tạo được kiếm pháp ấy mà thôi. Nhưng bây giờ có lý do để tôi thế nào cũng cần phải biết nội dung của bí kiếm ấy... Tôi muốn biết, nhưng cha tôi thì như anh thấy đấy, bệnh líu lưỡi không nói được gì rõ ràng. Thật là bí”.

Satomura cúi mặt xuống. Sắc mặt có vẻ như đang suy nghĩ gì lung lắm.

Đúng lúc ấy, cửa kéo mở ra, bà già Saku ló mặt vào nói:

“Ôi chao, cậu chủ Hinokiyama đến chơi đấy ạ! Thế mà già không biết! Xin mang trà đến ngay”.

Bà già Saku giúp việc cho Satomura đã đến nhà Hinokiyama vài lần. Cổ gầy dài như cổ cò, mặt và tay chân đen thui, mà còn khỏe mạnh lắm. Nhà Satomura lương bổng không bao nhiêu, nhưng cũng có được chút đất ruộng. Bà già Saku giữ việc trông nom ruộng ấy, thỉnh thoảng lại mang rau củ mới hái đến biếu nhà Hinokiyama, bảo là để thầy Hinokiyama đang bệnh dùng cho vui. Bà đã giúp việc nhà Satomura được trên hai mươi năm rồi, lắm khi không đợi Satomura bảo, cũng tự mang rau củ trồng được đến biếu cho nhà Gennosuke. Bà ra khỏi phòng rồi, Gennosuke sửa giọng, nói với Satomura:

“Việc tôi muốn hỏi, cũng chẳng đâu xa. Trước đây, có lần anh Satomura nói là đã thấy cha tôi sử dụng kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược một lần. Anh có thể kể cho nghe kiếm pháp ấy là như thế nào không?”

“...”

“Sao nào?”

“Hà... Không hiểu có thể nói là đã thấy được không...”

“Không thấy rõ à?”

“Vâng”.

“Cũng chả sao. Anh cứ kể những gì anh đã thấy là được”.

Vào một ngày mùa hè năm năm trước, có một lãng sĩ(3) đến võ đường Hinokiyama xin tỉ thí. Yaichiemon thường thì không chấp nhận những thách thức kiểu này, nhưng hôm ấy, tâm hồn đặc biệt thư thái, nên ông đã chịu đưa lãng sĩ ấy vào trong võ đường để đấu bằng kiếm tre. Thanh kiếm tre của Yaichiemon nằm trong bao da thuộc màu tím, bọc thêm lớp bông gòn.

Tất cả những gì Satomura đã thấy thì như thế này: Yaichiemon là người tầm thước, nhưng đứng tấn kiếm đối mặt với lãng sĩ kia to mập quá, trông ông thật bé nhỏ. Sau một hồi hai bên yên lặng nhìn nhau, có vẻ lãng sĩ dợm tấn công. Đúng lúc ấy, Yaichiemon rút kiếm tre về, quay lưng lại. Lãng sĩ hét lớn, chém sả xuống lưng Yaichiemon. Rồi thân thể to lớn của lãng sĩ đổ ụp xuống sàn đánh rầm một tiếng vang động. Không hiểu Yaichiemon đã đánh thế kiếm ra sao, chỉ thấy ông ôm đỡ người lãng sĩ đã ngất xỉu ấy lên, nơi mang tai anh ta đã nổi u lên một cục to bằng nắm tay.

“Sau đó, thầy bảo là kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược đấy. Chứng kiến trận đấu ấy chỉ có tôi và Arai mà thôi”.

Gennosuke khoanh tay thật chặt, suy nghĩ. Arai Kanjiro cũng là một đồ đệ cao cấp của cha anh. Nghe kể như thế, anh hiểu là khó mà biết được kiếm pháp ấy là thứ ra làm sao.

“Nhưng mà này...” Satomura ngẩng mặt lên, nói có vẻ áy náy. “Thật ra, ba ngày sau đấy, tôi và Arai được thầy gọi đến khóa miệng lại...”

“Khóa miệng lại?”

“Thầy dặn là cấm ngặt không được nói ra ngoài chuyện thầy đã dùng kiếm pháp Đuôi rồng quật ngược để đấu với lãng sĩ, và ngay cả chuyện có kiếm pháp bí truyền ấy trong môn phái cũng không được lộ ra nữa”.

“...”

“Chuyện này, nể anh là con của thầy, nên tôi mới kể lại đây, nhưng xin anh đừng nói lại với thầy nhé”.

“Tôi hiểu rồi”.

Thấy Satomura dè dặt như thế, Gennosuke nghĩ có lẽ Arai mới là người đã lộ chuyện bí kiếm Đuôi rồng quật ngược cho Akazawa biết.

Kể ra xong, có vẻ Satomura cũng nhẹ người nên mặt có vẻ thư giãn mà nói:

“Chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng thầy có vẻ ân hận đã phải dùng bí kiếm ấy để chúng tôi thấy. Vì thế mới gọi đến mà khóa miệng lại đấy”.

Kết cuộc, chuyện Satomura kể chẳng giúp Gennosuke hiểu được gì.

Hôm nay anh đã gặp Sakabe Shogen trong thành, nghe ông bảo hãy nhận lời thách đấu của Akazawa, và anh đã nhận. Từ trước, nghe nói yêu cầu này của Akazawa đã có quan Trung lão Toda Oribe thổi hơi thêm vào, Gennosuke đã cầm bằng thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện như thế này. Vả lại, ba ngày trước, sau khi gặp Akazawa trên quãng dốc về xóm Karamono, Gennosuke đã sẵn sàng để nhận lời thách thức này rồi.

Tuy nhiên, Gennosuke đã yêu cầu được có nửa tháng trước ngày đấu. Trong khoảng thời gian đó, anh định xác nhận về bí kiếm Đuôi rồng quật ngược và nếu có thể, gắng tập cho kịp để dùng trong trận đấu với Akazawa. Đấu với đối thủ cỡ Akazawa thì thế nào cũng phải chuẩn bị kỹ mới được.

Chỉ có một lần, anh đã nghe cha nói về bí kiếm ấy. Hôm ấy, ông Yaichiemon đi tiệc mừng đâu đó, uống rượu say trở về. Vô tình, ông buột miệng ra tên Đuôi rồng quật ngược ấy, rồi nói: Tập được bí kiếm ấy thì đấu kiếm không thua ai, để rồi ta sẽ truyền thụ cho con. Và cho biết thêm cảm tưởng của ông rằng kiếm pháp ấy không phải để dùng lúc bình thường, mà chỉ nên dùng khi nguy cấp, ở bờ vực sinh tử mà thôi.

Nhưng chỉ thế thôi, chẳng có thêm lời giải thích gì về bí kiếm ấy cả. Chỉ bảo là ông đã tự mình nghiên cứu mà tạo ra bí kiếm ấy. Gennosuke cũng không cố hỏi dò thêm chi tiết, vì nghĩ thế nào cũng sẽ có ngày ông truyền thụ cho mình như đã nói.

Bây giờ anh ân hận đã không gắng hỏi thêm. Bởi sau đó chừng nửa năm, Yaichiemon ngã bệnh, miệng cứng lại không nói được nữa. Và hiện tại, chỉ còn nửa tháng nữa thôi, Gennosuke sẽ lâm vào cảnh nguy cấp, ở bờ vực sinh tử, đúng như ông đã nói.

Chợt có tiếng chân một người đàn bà bước vội đến. Nơi khoảng trời thấp chỉ có mảnh trăng hạ huyền không mấy sáng, nên chỉ thấy hình dáng lờ mờ, lúc đến gần mới biết là một phụ nữ nhà võ sĩ đội khăn phủ mặt. Gennosuke chỉ đưa mắt chào, rồi định bước qua, thì người đàn bà ấy gọi tên anh và giở khăn đội đầu ra.

Gennosuke sững sờ nhìn người đàn bà. Chính là người đã cùng anh qua đêm ở đền Akakura Fudo, tức là vợ của Akazawa.

“Có chuyện thế nào cũng phải thưa với ngài nên em đã đến nhà ở xóm Karamono. Nhưng người nhà bảo là ngài đến xóm này, nên em vội vòng lại ngay...”

Người đàn bà nói trong hơi thở dồn dập, đôi mắt sáng long lanh. Lồng ngực phập phồng ấy khiến Gennosuke chợt nhớ lại đôi vú nẩy nở phơi trần dưới ánh trăng đêm nào.

“Chuyện gì thế?”

“Xin ngài đừng nhận lời thách đấu của Akazawa”.

“...”

“Anh ấy định dùng kiếm thật với ngài đấy. Tất nhiên là để chém ngài chết. Thật là người đàn ông xảo quyệt. Đã bắt em phải làm chuyện ấy, rồi bây giờ lại bắt đầu nghĩ là không thể tha thứ cho ngài được...”

“...”

“Ngài có hiểu cho em không? Chẳng phải chuyện thắng bại bình thường đâu. Đấu bằng kiếm thật đấy. Thế nào cũng...”

Người đàn bà áp lại gần, nắm lấy tay Gennosuke, đan ngón vào như ôm ấp bàn tay anh. Những ngón tay mềm, ẩm ướt.

“... Xin ngài từ khước giùm đi. Nhất quyết từ khước đi”.

“Cảm ơn lời cảnh báo ấy. Nhưng có vẻ đã trễ rồi”. Gennosuke nói, nhẹ rút tay lại. “Hôm nay, tôi đã nhận lời rồi”.

“Trời!”

Người đàn bà sửng sốt nhìn Gennosuke đăm đăm.

“Cạm bẫy của hai vợ chồng bà thật là khéo léo, nên tôi không sao từ chối được”

Xin ngài tha tội cho”.

Người đàn bà cúi gằm mặt xuống.

“Không, khỏi phải xin lỗi. Thắng bại chỉ là cơ may lúc đấu thôi. Vả lại, chẳng phải là tôi hoàn toàn không muốn đấu kiếm với chồng bà thử xem sao”.

Gennosuke nói như bỏ lại lời cuối, rồi bước đi. Người đàn bà ngẩng mặt nhìn theo. Anh đi được vài bước thì nghe tiếng người ấy gọi. Quay lại thì người đàn bà ấy đứng đấy, nói vói đến:

“Ngài hận em lắm nhỉ?”

“Không”.

Gennosuke mỉm cười. Khuôn mặt trắng xinh, dáng người thon thả, kiều diễm của người đàn bà đứng đấy in sâu vào lòng anh. Gennosuke đưa tay lên vẫy nhẹ rồi quay mình rời đi ngay.   

5.

Gennosuke về đến nhà, bước vào phòng uống trà, thấy người chị là Une đang may áo, mà không thấy dáng mẹ anh đâu cả. Chào chị xong, Gennosuke hỏi mẹ đâu thì Une bảo là ở sau nhà, nhưng không ngẩng lên, vẫn chăm chú may áo. Chuyện hiếm có đấy. Une lớn hơn Gennosuke hai tuổi, lúc trước đã đi lấy chồng nhưng chỉ được một năm thì ly hôn, trở về nhà ở mãi cho đến giờ. Khác với Gennosuke tính tình ôn hòa, Une ăn nói thẳng thừng như con trai, khuôn mặt rám nắng cương ngạnh, hồi còn nhỏ, ai cũng nói phải chi hai chị em này đổi phái tính cho nhau thì thích hợp biết mấy!

Chị Une từ nhỏ đã nắm kiếm tre tập luyện ở võ đường, rồi được cha cho phép đăng bảng kiếm sĩ trong môn phái nữa.

“Áo cho em đấy à?”

Une đang may áo đàn ông.

“Không phải. Áo cho ngài Satomura đây”.

Une đáp, vẫn không ngước mắt lên, nhưng có vẻ hơi đỏ mặt.

Gennosuke ngạc nhiên. Bình thường thì có lẽ anh không để ý, nhưng lúc này vừa từ nhà Satomura trở về nên anh chú ý đến sắc mặt biến đổi ấy của chị mình. Satomura vẫn thỉnh thoảng đến võ đường của cha anh, có lẽ giữa anh ấy và chị Une cũng đã có tình thân gì đấy rồi. Nghĩ lại thì Satomura là đàn ông góa vợ đơn chiếc, tuổi xấp xỉ ba mươi. Chị Une thì mới hăm sáu. Nồi sứt gặp vung nứt ráp lại cũng vừa.

“Hừm, anh Satomura nhờ chị đấy à?”

“Không. Chẳng qua là thấy ngài ấy lúc nào áo quần cũng sơ sài quá...” Une đáp, rồi chợt ngẩng mặt lên, nghiêm nghị nhìn em. “Mà này, lúc nãy có người đàn bà đến tìm em đấy. Gặp người ta chưa?”

“Vâng, đã gặp giữa đường rồi”.

“Ai thế? Chẳng thèm xưng tên, người đâu mà vô lễ thế!”

“Em cũng chẳng biết tên nữa là”.

Mặc cho chị Une ngạc nhiên, Gennosuke ra khỏi phòng uống trà. Anh vào phòng của cha, thấy mẹ anh ở đấy thì bảo bà cho anh được nói chuyện riêng với cha. Mẹ anh lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng mà ra ngoài.

Mẹ anh ra rồi, Gennosuke mang đèn lồng đến bên gối người bệnh, kề mặt lại nói:

“Thưa cha, con muốn nói một chuyện quan trọng, xin cha nghe cho kỹ”.

Ông Yaichiemon không nhúc nhích, miệng vẫn mở rộng, nhưng mắt hơi đảo nhìn lên mặt Gennosuke.

“Con sắp phải đấu kiếm với Akazawa Yadenji. Là người đã thắng Kagami Kibee đấy. Có chút sự tình nên có thể sẽ đấu bằng kiếm thật kia”.

Mặt Yaichiemon từ từ nhích sang phải, rồi lại chuyển sang trái.

“Trận đấu này cũng là ý hướng của ngài Trưởng tổ Sakabe và quan Trung lão Toda nữa, lại đã được Lãnh Chúa cho phép rồi, nên con phải nhận đấu thôi. Hôm nay, con đã nhận lời trong thành rồi đấy. Không còn cách nào khác”.

“...”

“Vì thế, con cần cha giúp. Xin cha dạy cho bí kiếm Đuôi rồng quật ngược là kiếm pháp như thế nào”. Gennosuke kề sát mặt cha hơn nữa. “Tất nhiên, không có bí kiếm ấy, con cũng sẽ đường hoàng giao đấu, nhưng Akazawa là cường địch đấy. Nếu được, con muốn tập bí kiếm ấy để ra đấu. Vẫn còn nửa tháng để tập...”

“...”

“Cha hiểu không? Nếu hiểu, xin cha làm dấu hiệu gì đấy...”

Đột nhiên, Yaichiemon thốt ra tiếng a... a..., khuôn mặt trắng bệch chợt có chút màu hồng, ông cố gắng nói gì đấy. Nhưng Gennosuke chẳng nghe ra được gì. Chỉ thấy lưỡi Yaichiemon động đậy đôi chút trong khoảng trống tối đen nơi miệng há hốc ra của ông mà thôi.

Gennosuke cảm thấy tuyệt vọng. Cơn rã rời nung cháy lòng anh. Rõ ràng là cha anh cố gắng nói cho anh biết điều gì đấy về bí kiếm Đuôi rồng quật ngược đây mà!

“Cha gắng nói chậm lại xem. Sao? Cha bảo sao?”

Gennosuke ghé tai sát miệng cha. Nhưng cũng chẳng khá hơn gì. Chỉ có tiếng ục... ục... như của loài thú gì đấy lọt vào tai anh, cùng mùi hôi của miệng người bệnh mà thôi.

Gennosuke rời ra, nhìn khuôn mặt cha đăm đăm. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng anh. Quả đúng như anh đã lo ngại, không còn có thể nhờ cha anh cho biết được gì về bí kiếm ấy rồi.

Yaichiemon lại thốt lên a... a..., những tiếng yếu ớt.

Đầu đang gục xuống, Gennosuke chợt ngẩng lên nhìn. Thấy bàn tay cha anh ló ra mép chăn, ngón tay run run như muốn chỉ gì đấy. Yaichiemon chỉ có thể cử động bàn tay phải ấy đôi chút thôi.

“Cha muốn viết gì à?”

Đầu Yaichiemon chậm chạp lắc nhẹ. Ngón tay trỏ của bàn tay phải lại ngọ nguậy như muốn chỉ gì đấy. Gennosuke nhìn theo hướng ngón tay, nhưng chẳng thấy gì lạ. Chỉ có sàn chiếu và vách kéo mà thôi. Nhưng chợt một ý sáng lóe lên như làn chớp trong trí anh.

“Con hiểu rồi! Cha muốn gọi người nào vào đây chứ gì? Gọi mẹ nhé?”

Yaichiemon chậm chạp lắc nhẹ đầu.

“Gọi chị con nhé?”

Yaichiemon có vẻ hài lòng, chầm chậm làm như gật đầu.

Gennosuke chạy vội ra hành lang mờ tối qua phòng uống trà.

Gennosuke đi làm trong thành nên không biết, chứ hai người đàn bà ở nhà suốt ngày săn sóc cho người bệnh nên giữa họ có cách thức gì đấy để truyền đạt, cảm thông với nhau. Và bây giờ Yaichiemon đang muốn truyền đạt gì đấy về bí kiếm Đuôi rồng quật ngược. Ông muốn gọi chị Une đến, là bằng chứng cho điều ấy. Bởi mẹ anh thì đâu biết gì về kiếm.

Quả thật đúng như Gennosuke suy đoán. Chị Une được gọi vào, đã kề mặt sát mặt cha ngay, hai người bắt đầu trao đổi gì đấy, rồi Une quay sang, hướng tia nhìn sắc nhọn vào mặt Gennosuke:

“Cậu Gennosuke! Sắp đấu bằng kiếm thật đấy à?”

“Vâng. Vì thế mới muốn cha cho biết về bí kiếm Đuôi rồng quật ngược đấy”.

Une gật đầu, rồi quay lại trao đổi tiếp gì đấy với cha. Có vẻ dài dòng lắm.

Yaichiemon lộ vẻ bồn chồn, bàn tay phải vật vã như muốn đập xuống chiếu. Une cũng bối rối hoang mang, đôi lúc ngửa mặt nhìn lên trần như nản lòng. Nhưng rồi cuối cùng, Une gật đầu liên tiếp, và cuộc trao đổi chấm dứt.

Une quay sang Gennosuke, nói với giọng mệt nhọc:

“Cậu Gennosuke! Vào võ đường ngay đi!”

Võ đường nằm ngay bên hông nhà, nối vào nhà bằng một hành lang ngắn. Gennosuke cầm cây đèn sáp đi trước, Une theo sau, bước vào võ đường. Đặt cây đèn xuống sàn, hai người im lìm chuẩn bị, buộc khăn đầu, buộc dây ống tay áo, rồi cầm kiếm tre đối mặt nhau. Trong võ đường rộng mờ tối, ngọn đèn sáp lung linh chiếu hai bóng người đổ dài trên sàn. 

Une nói: “Bắt đầu nhé. Lúc nào cậu muốn, cứ chém tới đi!”

Gennosuke tấn kiếm theo thế Thanh nhãn(4), chăm chú tìm sơ hở trong thế tấn của Une. Anh không thấy gì lạ cả. Xứng đáng là một tay kiếm đã được đăng bảng kiếm sĩ của môn phái, Une tấn kiếm thật kín đáo, nhưng mắt Gennosuke vẫn thấy được chút khe hở có thể tấn công vào được. Anh bèn chuyển sang thế tấn công. Đúng lúc ấy, bất chợt Une rút kiếm tre về, quay lưng lại.

“Ồ...”

Trong chớp mắt, Gennosuke cảm thấy chút hụt hẫng, là đã lãnh ngay một đòn vào tai bên trái, choáng váng đến quỵ đầu gối xuống sàn. Anh chẳng hiểu được lưỡi kiếm tre của Une đã từ đâu mà chém trúng vào tai anh. 

6.

Trận đấu giữa Hinokiyama Gennosuke và Akazawa Yadenji đã diễn ra vào một buổi sáng sớm nửa tháng sau đó, ở bãi tập ngựa Yanagi cuối khu cận thành. Bãi tập ngựa thì ở khu vực Ninomaru ngay trong thành cũng có, nhưng bãi Yanagi này thường được dùng để tập cho ngựa thuần thục phần sơ đẳng. Bãi nằm ngay bên sông Gokengawa, bờ sông khoảng này có nhiều cây liễu cao trồng thành hàng, nên quen gọi là bãi Yanagi (liễu).

Đám liễu đã sớm rụng lá, còn trơ lại những nhánh mảnh khảnh như dây tơ. Hàng cây liễu và hàng rào thô sơ bao quanh bãi tập ngựa nổi lên màu xanh đen trên sương mờ cuối thu bao phủ bốn bề. Mọi người đã bắt đầu tụ tập lại đây đâu từ lúc mặt trời chưa lên. Mặt trời chỉ ló chút tia sáng yếu ớt lọt qua màn sương mù ném xuống mặt đất, rồi lại nấp vào sau màn sương dày đặc.

Đến đây hôm nay ngoài Gennosuke và Akazawa, có trưởng tổ Sakabe Shogen làm người giám định trận đấu, Satomura Shozo và chị Une làm người săn sóc phía Gennosuke, còn phía Akazawa có người săn sóc là Michinojo, con rể của quan Trung lão. Gennosuke đã đoán là vợ Akazawa cũng sẽ đến làm người săn sóc phía hắn, nhưng không thấy đâu.

Sương mù phủ dày lên tận bầu trời khiến bốn bề u ám, nhưng dần dần trời sáng lên được đôi phần.

“Nào, bắt đầu nhé”. Sakabe nói lớn.

Gennosuke và Akazawa nắm kiếm gỗ, bước ra giữa bãi tập ngựa. Lá khô xào xạc dưới chân.

Hai người đứng đối mặt nhau, Gennosuke dợm tấn kiếm thì Akazawa giơ tay lên ngăn lại. Rồi tay phải vẫn buông thõng thanh kiếm gỗ, hắn ung dung bước lại gần Gennosuke.

Gennosuke nói: “Đứng lại. Ngươi bước tới nữa, ta chém đấy!”

Akazawa dừng lại cách khoảng 2 gian (gian = 1,8 mét), mỉm cười nói:

“Đừng nôn nóng thế chứ! Có điều muốn nói đây”.

“...”

“Thế nào? Muốn đấu bằng kiếm thật không? Chứ kiếm gỗ thì thắng bại chẳng rõ ràng”.

“Ngay từ đầu ngươi đã mưu tính như thế rồi chứ gì?”

Akazawa làm thinh, cười khinh khỉnh.

“Được. Ta cũng muốn thế đấy”.

“Sẵn sàng thế thì tốt. Được lắm!”

Akazawa gầm lớn. Thoáng có vẻ như tóc tai hắn dựng ngược cả lên.

Hai người trở lại cạnh người săn sóc của mình. Gennosuke im lặng lấy kiếm đeo vào thắt lưng. Une và Satomura nhìn anh không chớp mắt. Anh đã nói với họ là có thể sẽ phải dùng kiếm thật.

Lúc anh rời đi, Une nói nhỏ:

“Em cẩn thận nhé!”

Thấy hai người đeo kiếm thật bước đến giữa bãi tập ngựa, Sakabe hốt hoảng bước vội vài ba bước đến gần.

“Này, định làm gì thế hả? Đấu bằng kiếm thật là không được đấy, Hinokiyama!”

Hai người vẫn mặc kệ Sakabe. Đứng đối mặt nhau chừa khoảng cách chừng 5 gian (9 mét), hai người tuốt kiếm ra.

Sakabe tức giận hét lớn:

“Cả hai, buông kiếm xuống đi! Đấu kiếm để rửa hận đấy à!”

“Đúng thế đấy, có hận thù đây!”

Akazawa gằn giọng đáp có vẻ hung bạo khiến Sakabe im bặt, lùi lại chỗ cũ. Sakabe hiểu là tự tay mình không thể ngăn cản hai người này được nữa, đành phải chấp nhận trận đấu mà thôi.

Quả đúng là không còn gì ngăn cản hai người được nữa. Mặt Akazawa đã bắt đầu hiển lộ vẻ ác quỷ. Đôi mắt xếch càng thu hẹp lại, từ đáy sâu phóng ra tia nhìn sắc nhọn chĩa thẳng vào mặt Gennosuke. Gò má hóp gồ lên gầy như má chó hoang, tóc dựng ngược, miệng mím méo xệch sùi bọt. Hắn tấn thế Thanh nhãn chĩa kiếm vào mắt đối thủ, mũi kiếm như toát ra làn khí độc yêu quái. Thế tấn hoàn toàn không có chút khe hở.

Kiếm quỷ đấy! Gennosuke vừa thủ chặt thế tấn Thanh nhãn vừa nghĩ như thế. Anh hiểu là muốn thắng đối thủ này thì phải dùng đến bí kiếm Đuôi rồng quật ngược mới được.

Hai người nhích dần lại gần nhau, đến lúc cách nhau chừng 2 gian (3,6 mét), đột nhiên Akazawa nói, mặt vẫn trơ trơ như mặt nạ:

“Ngươi có hiểu vì sao ta đổi sang đấu kiếm thật không?... Làm sao mà hiểu được chứ!”

“...”

“Để cho ngươi chết mà vẫn không hiểu thì không đành lòng, nên ta bảo cho biết. Vì con đàn bà ấy đấy!”

“...”

“Nó vốn là thứ đàn bà đá không sinh nở gì được. Thế mà nay lại mang thai con của ngươi đấy”.

Gennosuke còn đang bàng hoàng thì Akazawa đã nhảy bay đến chém. Anh trầm người xuống may mắn tránh được, chỉ bị mũi kiếm chém cạn vào vai.

Hai người lại tấn kiếm đối mặt nhau cách khoảng 3 gian. Gennosuke cảm nhận được sương mù đang dời đi. Thoáng dao động của anh đã qua đi sau hiệp chạm kiếm vừa rồi. Gennosuke lắng lòng trầm tĩnh lại, chăm chú xem chừng thế tấn công tiếp theo của Akazawa. Hai người tấn kiếm xem chừng nhau rõ lâu.

Đây rồi!

Có vẻ toàn thân Akazawa đã căng đầy khí lực. Mũi kiếm của hắn chợt lay động. Thấy vậy, Gennosuke rút kiếm xuống tầm thấp. Anh quay lưng lại, nhưng đồng thời, chân bấm sẵn sàng cho nhát kiếm tiếp theo. Nghe tiếng Akazawa hét lên. Gennosuke quay phắt lại, nhanh như chớp chém sâu vào vai đối thủ.

Akazawa kinh hoàng, tay kiếm vẫn tiếp tục chém tới. Lúc mũi kiếm đến được gần cánh tay trái của Gennosuke, cả thân người Akazawa đã ngã ập xuống cỏ khô.

“Ta thấy rồi! Bí kiếm Đuôi rồng quật ngược...”

Akazawa gượng giở đầu lên nói, giọng khàn đục như rên rỉ. Gennosuke vẫn tấn kiếm, im lặng đứng nhìn xuống.

“Chỉ là thứ kiếm pháp xảo quyệt, lừa gạt, chứ có gì đâu... Bẩn thỉu!...”

Mọi người chạy lại. Gennosuke tiến đến gần Akazawa, chống đầu gối xuống mặt đất, nhanh nhẹn chém nhát kiếm ân huệ. Anh không thể để ai khác nghe được lời cuối của Akazawa.

Phái kiếm Unkou từ gốc là môn phái Seki-un (Tịch Vân), cũng chuyên tâm lấy thế hai bên cùng chém làm căn bản. Không để tâm đến đối thủ đang chém tới, mà cứ nhắm chém cho trúng đối thủ. Do đó, chuyên nghiên cứu thế kiếm nào có thể chém trúng nhanh hơn đối thủ trong lúc cả hai bên cùng chém tới.

Bí kiếm Đuôi rồng quật ngược là kiếm pháp đặc dị, đi ngược lại căn bản ấy. Bất ngờ rút kiếm về quay lưng lại để làm tiêu tán khí thế của đối thủ trong thoáng chốc, nhân cơ hội hư ngụy ấy mà quay ngược lại, chém một nhát quyết định. Có thể nói là một thứ tà kiếm. Vì thế mà Yaichiemon đã phải giữ kín không cho người ngoài biết.

“Chém nhát kiếm ân huệ rồi à?”

Sakabe chạy đến, hỏi có vẻ sửng sốt.

“Vâng. Đúng theo quy tắc khi đấu kiếm thật đấy”.

“Thế à! Mà này...” Mắt Sakabe sáng lên nhìn Gennosuke. “Cậu dùng kiếm thật tuyệt vời! Bí kiếm Đuôi rồng quật ngược đấy à?”

“Thưa, không phải đâu”.

Gennosuke đáp quả quyết. Anh muốn chôn bí kiếm Đuôi rồng quật ngược ấy theo xác chết của Akazawa.

Lúc ấy, sương tan nhanh, ánh nắng chói lọi chiếu chan hòa trên bãi tập ngựa.

Bước đi giữa Une và Satomura ra khỏi bãi, Gennosuke hạ giọng nói:

“Sẽ không dùng bí kiếm ấy nữa. Xin cả hai người cũng quên đi cho”.

Nửa tháng nay, Satomura đã giữ phận sự là người đỡ kiếm cho Gennosuke tập, nên nghe thế thì thoáng lộ vẻ thắc mắc, nhưng đã vâng theo ngay. Có vẻ anh cũng hiểu được điều Gennosuke muốn nói mà không nói ra.

*

Ngày hôm sau, Gennosuke tìm đến ngôi chùa hoang ở xóm Mochizutsu mà Akazawa thuê làm võ đường. Nhưng bảng hiệu của võ đường không còn thấy đâu, và bên trong chẳng có bóng người nào cả.

Gennosuke ghé lại hiệu bán kẹo bánh ngay trước võ đường ấy, có người chủ bước ra, anh hỏi thăm về người đàn bà kia.

“Bà ấy đã thu xếp hành lý đi khỏi chùa từ sáng sớm rồi”.

“Thế có nói là đi đâu không?”

“Có nghe nói gì đâu. Tôi chỉ thoáng thấy bóng bà ấy thôi. Tội nghiệp, chồng bà ấy đấu kiếm mà chết đấy”.

Gennosuke quay lưng bước đi, mặt nhăn lại. Đáng lẽ anh phải đến ngay hôm qua! Tuy anh vẫn không chắc nếu anh tìm đến hôm qua, liệu người ấy có chịu tiếp anh không?

Anh nghĩ có lẽ người đàn bà ấy hoài thai thật rồi. Hôm qua thì anh đã nghi rằng Akazawa bịa chuyện để chiếm ưu thế trong trận đấu. Nhưng lời hắn dần dần đè nặng lòng anh. Anh lại nghĩ là Akazawa muốn đấu bằng kiếm thật cũng chỉ vì lý do đó chứ không còn gì khác.

Dù sao, bây giờ thì không còn cách nào để kiểm chứng điều đó. Người đàn bà ấy đến từ đâu chẳng biết. Và đã ra đi không một lời cho biết đi đâu. Có lẽ đã bỏ đi sang lãnh địa khác rồi không chừng. Gennosuke mường tượng hình ảnh người ấy hẳn là đang cúi gằm mặt xuống mà bước đi trên con đường hướng đến phương trời nào xa tắp.

Còn anh đang đi trong xóm Jakucho hai bên san sát những nhà buôn. Khắp phố đầy những tiếng ồn ào náo nhiệt. Tiếng chào mời khách, tiếng cười nói, tiếng la mắng trẻ con.

Gennosuke chợt đứng dừng lại giữa những tiếng ồn ào ấy. Anh lặng nhìn mặt trời nghiêng xuống trên ngọn đồi vắt ngang sau lưng khu phố. Tưởng như đang nhìn thấy ánh nắng yếu ớt nhợt nhạt cuối thu chiếu xuống dáng lưng của người đàn bà ấy dần dần rời xa anh.

Phạm Vũ Thịnh dịch
Nguồn: Daibieunhandan.vn


-----------------------
(3) Roshi, ronin, võ sĩ mất chủ tướng, hay bỏ phiên trấn nhà đến sống ở nơi khác.
(4) Thanh nhãn: Seigan, thế tấn giương thẳng kiếm, chĩa mũi kiếm vào mắt đối thủ.


 





 

Các bài mới
Kẻ ăn giấc mơ (06/03/2017)
Giấc xuân (18/01/2017)
Sen trắng (03/01/2017)
Sông cạn (19/09/2016)
Vẽ giấc mơ (04/07/2016)
Các bài đã đăng
Tàu cứu nạn (20/05/2014)