THUẬN HÓA
Nhiều người đi xa lâu ngày khi nhớ về thành phố thường thắc tha thắc thỏm, phố bây chừ còn những lối xưa, người bây chừ còn giữ những nếp xưa, có còn những nét mềm mại hiền ngoan đã từng níu biết bao ánh nhìn mỗi khi có một ai phải dứt áo xa quê.
NGUYÊN QUÂN
Chảy dọc xuống bãi cát hoang vu trống lạnh, hình bóng người đàn ông ngồi bó gối trên bãi cát vắng quay mặt về phía biển khi ẩn khi hiện trên từng lớp sóng trào. Cuối thu, gió từ trùng khơi lạnh lùng thổi rối tung mái tóc nhuốm bạc.
ANH THƯ
Họa sỹ Phạm Nguyễn từ tốn nhấp ngụm cà phê còn ấm nóng và thở nhẹ ra thoải mái. Từ bao năm nay, cà phê là thức uống không thể thiếu của ông vào buổi sáng. Mươi phút nữa ông sẽ ngồi vào bàn làm việc.
NGUYÊN VĂN
1.
Tôi nghe tiếng mái chèo. Thứ khua khoắng chỉ vang khi Huế thực tĩnh. Ngoài hiên là bụi hoa giấy đương rộ màu tím hồng, cùng vạt nắng chói chang. Cái nắng khiến người ta muốn nốc cạn một ly trà đá ngay trước bậc cửa.
LỆ HẰNG
“Ạ ơ… Chàng ơi ai bảo cho chàng, lá xanh rụng xuống lá vàng trên cây. Trăng đưa gió mà gió lại đưa trăng, trăng lặng vì trời, gió lặng vì ai. Ạ ơ…”.
PHÁT DƯƠNG
Nó vốn không ưa cái thứ nằm bên cạnh. Một thứ chắp vá của thời hiện đại, chẳng hiểu vì đâu lại qua được vòng loại.
MẠC YÊN
Chuyện không có nổi một đứa con hoàn toàn chẳng còn dính líu gì tới phúc đức. Phúc mỏng phúc dày không quan trọng, thậm chí là vô phúc cũng chẳng sao. Chỉ cần ý định khởi lên, ý muốn xác thực, ý thức chuyển ra hành động thì tự khắc mầm mống máu mủ mọc chồi trên thành tử cung người nữ, khiến tương lai tự nhiên kẹt vào ý niệm trong đầu mình.
NGUYỄN ĐẮC THÀNH
Sông Hương chảy xuyên suốt vào lòng đô thị Huế. Những phù sa, trầm trích sông để lại, tạo nên một Cố đô đầy kiêu sa, hiền từ, thư thả giữa trời mây.
HỒ LOAN
Tôi hờ hững nhìn qua những ô cửa kính, núi nối nhau bò qua đoàn tàu, từng đám dây leo lá to vật vã, màu xanh bóng như bôi dầu lừ lừ tiến qua đoàn tàu, vài cây trụ điện cũng học theo cái trò ngây ngô ấy, tất cả di chuyển theo hàng lối, trật tự, quy củ.
BẠCH DIỆP
Bút ký
Như những chiếc lắc bằng bạc con thấy không?”
ĐÀM QUANG MAY
Chiều muộn, cô Ớt đang cầm chổi tre quét dồn lá khô vào góc sân. Đống lá khô chưa kịp yên vị đã bị gió quẩn bốc lên ném bừa phứa ra chung quanh.
CAO LINH QUÂN
Truyện ngắn dự thi 1993
NGUYỄN THỊ THÁI
Bà Bên xuất viện. Già làng rất vui, mặt mày phơi phới nói cười vui vẻ, phân công ai làm việc gì cũng kết thúc bằng câu: - Bà Bên về rồi! Vì già đã đăng ký bà Bên. Ngày giờ cận kề tới nơi rồi.
Han Kang được trao giải Nobel Văn học năm 2024 do có “văn xuôi đầy chất thơ mãnh liệt đối mặt với những tổn thương lịch sử và phơi bày sự mong manh của đời người”.
ĐẶNG NGỌC HÙNG
Giữa trưa, mâm cơm vừa mới được dọn ra thì con bé ôm đầu gối mẹ, ấp úng:
- Mẹ… con thở… không được.
NGUYỄN HẠNH PHƯỚC AN
1.
Chị Trân là khách quen của quán tôi. Sáng chủ nhật chị thường ngồi ở bàn số bốn, một mình im lặng ngó ra ngoài cửa sổ. Bao lần đóng cửa thu dọn quán, tôi thoáng chần chừ bên cạnh cánh cửa sổ, băn khoăn tự hỏi có cái gì bên kia cửa sổ?
LÊ THỊ KIM SƠN
Khi tôi để ý đến thời gian, mẹ không còn ở đó nữa. Chiếc lá đã rụng, mặt trời đã sẫm lại, ánh sáng trên bầu trời tạo thành vệt cam đỏ. Chẳng còn lại gì trong ngày, chỉ còn tôi và cây cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp.
XERGÂY ĐÔVLATÔP
TÔ VĨNH HÀ
Truyện ngắn dự thi 1993
NGUYỄN THỊ NHƯ HIỀN
Ông Trà quàng sợi dây lên vai tập tễnh bước, con trâu đang ngoạm cỏ thấy dây thừng bị kéo căng thì chậm chạp bước theo.