Truyện dịch
Lễ hội hoa
14:33 | 11/02/2009
KOMASHU SAKIO (Nhật Bản)Sinh 28/1/1931 tại Osaka (Nhật Bản). Nhà văn chuyên viết truyện khoa học giả tưởng nổi tiếng của Nhật Bản.Tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Kyoto , chuyên ngành Văn học Italia.Từ năm 1957 là phóng viên Đài Phát thanh Osaka và viết cho một số các báo. Năm 1961 chiến thắng trong cuộc thi truyện ngắn giả tưởng xuất sắc do tạp chí "SF Magasines" tổ chức.Tác phẩm của Komatsu đã được dịch ra rất nhiều thứ tiếng trên thế giới.


Dọc hai cánh tường vây bên lối vào công viên vắng ngắt. Yosiko tình cờ đi ngang qua đang ngạc nhiên về điều này, chợt có tiếng nói:
- Nhiệt liệt chào mừng quý khách, xin mời.
Cô hoảng sợ ngoảnh lại. Đứng trước mặt cô là một chàng thanh niên vóc dáng cân đối.
- Xin được phép tháp tùng cô chứ ạ?
- Cái gì, các anh hiếm khách vậy sao? – Yosiko hỏi.
- Từ tuần trước đến giờ cô là người đầu tiên. – Chàng trai nhã nhặn mỉm cười. -  Mọi người đã ngừng để tâm đến cái đẹp rồi. – Chợt trong giọng anh ta vang lên những âm sắc kim khí. – Vào cửa mất tiền – một trăm năm mươi đồng – dành cho hướng dẫn viên. Xin mời trả tiền.
Yosiko trao tiền. Chàng thanh niên để cho cô đi qua cửa quay.
- Cô qua đi, - anh ta nói. – Hơi tối, nhưng cô cứ đi vào đi, rồi chờ tôi một lát.

Khi mắt Yosiko đã quen với bóng tối chập choạng, cô nhận thấy mình đang đi lên đồi, còn xung quanh là những bóng cây đang thẫm dần. Phía sau chúng bầu trời buổi rạng đông vừa hiện.
- Cô thích không? – giọng nói âm vang ngay phía trên tai cô.
Yosiko bất giác rụt đầu lại.
- Thế những bông hoa đâu?
- Có ngay. Nhìn này, - chàng thanh niên nói. – Dành cho cô đấy.
Có cảm tưởng như anh ta đang quay tay quay của một cỗ máy nào đó.
Bầu trời phía Đông rạng dần, đường chân trời nhuốm màu vàng óng, sau đó ngả hồng, những cụm mây phát sáng lóng lánh xuất hiện, những tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua đám cành đan bện vào nhau.
Trên các thân cành trơ trụi phồng căng lên những nụ hoa bé xíu, xinh xắn màu hồng dìu dịu. Những bông hoa nở bung ngay trước mặt.
Yosiko đứng dưới trời xuân giữa hoa anh đào đua nở.
- Thật là đẹp biết nhường bao! – cô bất giác thốt nên lời.
- Cô thích không? – chàng thanh niên nói, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Yosiko. – Nhưng cô tuyệt đẹp hơn những bông hoa.
Yosiko đỏ mặt. Chàng thanh niên đưa tay mời cô đi theo mình.

Đi xuống phía dưới theo dọc hành lang anh đào nở hoa, chàng thanh niên bí mật nhấn chiếc nút gắn trên một trong các thân cây. Từ đâu đó thoảng tới ngọn gió ấm áp. Những cánh hoa xoay tròn trong không khí như cơn bão hồng nhợt nhạt.
- Đúng, dịch vụ của các anh rất cao cấp, - Yosiko mỉm cười.
- Tất nhiên, - chàng thanh niên nói.
Lối đi dưới những hàng cây anh đào đã kết thúc. Bên chân đồi, từng chùm hoa đậu tía diễm lệ màu phơn phớt tím từ trên cao buông rủ la đà. Ong phấn hoa kêu vo ve mơ màng. Trên mặt nước ao tối đen vươn lên những thân cỏ xanh, những cánh hoa bách hợp nặng trĩu, êm mượt, sắc trắng chói lóa lặng lẽ hé nở.
Càng đi tới, phía trước Yosiko đua nở thêm càng nhiều loài hoa mới lạ hơn. Nhưng bất chợt quang cảnh trở nên thẫm tối. Vầng trăng đã lên đồi. Trên bãi trống, trong những tia sáng bạc lấp lánh, cỏ lau kaya dợn sóng nhấp nhô, còn đằng sau ngọn đồi đêm hiện lên thêm một bãi trống nữa ngập trong hương thơm nồng đượm của hoa cúc. Những hoa cúc vườn, những hoa cúc đồng nội... Tiếng hươu kêu chói đanh bay vụt qua thung lũng chìm trong rừng phong cháy rực. Lá rụng xào xạc dưới bước chân. Yosiko run rẩy.
- Sắp đến cửa ra, - chàng thanh niên nói. – Chúng ta đã ở trên đồi và đi vòng quanh nó. Cô thích chứ?

Yosiko im lặng. Mưa bụi ảm đạm và buốt chạm vào má cô. Gió bắt đầu lạnh thấu tận xương. Lá rụng như mưa.
- Sắp đến cửa ra rồi, - chàng thanh niên nói. – Cô có thật thích không? Tôi hi vọng cô sẽ trở lại với chúng tôi lần nữa chứ?
- Không. Xin miễn cho. Thế là đủ rồi.
- Cô sao vậy? – chàng thanh niên buồn rầu hỏi. – Không lẽ như vậy còn chưa kì diệu?
- Ồ, tất nhiên là kì diệu rồi! Anh thấy ngay nó đáng bao nhiêu tiền còn gì! Thực quả là tiện, khi ngay lập tức trong chừng đâu có nửa giờ đồng hồ được ngắm hoa của tất cả các mùa trong năm. Nhưng tôi cảm thấy hình như cái đẹp thực sự chỉ có thể bắt gặp khi ta được ngắm độ nở hoa ngắn ngủi theo đúng nhịp đất trời mà thôi. Đã rõ là một trăm năm mươi đồng không phải là giá đắt với những gì mà anh cho tôi xem, nhưng... - Yosiko bỗng cười sặc sụa. – Nhưng trong công viên của anh cả thông lẫn mận đều không có [hai loại cây luôn có mặt trong tranh phong cảnh Nhật Bản truyền thống].

Khi Yosiko đã đi khỏi, một gã râu ria tua tủa từ sau thân cây ló ra.
- Hừ-hừm! – gã ta nói. – Dở ẹc! Cô gái nói về những cây thông và mận nào đó. Cậu có biết, như vậy là sao không?
- Tôi làm sao biết được? – chàng hướng dẫn viên – người máy có thân hình cân đối đáp lời.
KIỀU VÂN dịch

(nguồn: TCSH số 192 - 02 - 2005)

 

Các bài mới
Máy lạnh (02/12/2024)
Những bàn tay (01/11/2024)
Bữa trưa (18/10/2024)
Sushi(1) (18/09/2024)
Con diệc trắng (22/08/2024)
Trở về (07/05/2024)
Các bài đã đăng
Ánh sáng ban mai (20/01/2009)
Đổi vợ (11/12/2008)
Con chó (01/12/2008)