Truyện dịch
Nửa món quà tặng
09:46 | 23/09/2009
ROBERT ZACKS (ANH)Nhân ngày quốc tế phụ nữ, tôi và anh tôi bàn nhau mua quà tặng mẹ. Đây là lần đầu tiên trong đời chúng tôi thực hiện điều này.

Gia đình chúng tôi sống trong khu phố lao động. Bố tôi làm công tại một nhà hàng, còn chúng tôi vừa học vừa làm thêm để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Hai anh em tôi kín đáo kể với bố nghe về dự định của mình. Bố hân hoan:
- Các con giỏi lắm! Mẹ chắc sẽ sung sướng.
Chợt nét mặt bố đăm chiêu. Tôi nhận ra điều suy tư của người. Những toan tính đồng tiền bát gạo hằn lên nếp nhăn của bố.
- Các con định tặng cho mẹ món quà gì? Bố hỏi.
- Bí mật bố ạ. Anh tôi cười bí ẩn. - Chúng con sẽ tặng mẹ những món quà xứng đáng. Rồi bố sẽ biết thôi.

Những ngày tiếp theo chúng tôi tham gia trò chơi bí mật về món quà. Chúng tôi vui vẻ hẳn lên. Không khí gia đình cũng trở nên đâçm ấm. Hai anh em tôi kháo nhau xem ai là người có món quà được mẹ ưa thích nhất. Anh tôi mới 14 tuổi nhưng tỏ khôn ngoan khi nghĩ ra một món quà giá trị theo như anh nói. Riêng tôi với số tiền ít đủ để mua một chiếc lược đẹp có gắn những viên đá màu.

Vào sáng sớm ngày lễ, anh bảo tôi bám sát theo anh. Thoáng thấy mẹ đang chuẩn bị lau chùi nhà anh làm ám hiệu và chúng tôi chạy đi lấy món quà.
Mẹ đang lau nhà bằng một bàn chải to tướng cũ kỹ. Trông mẹ làm việc uể oải. Tôi hình dung đây là công việc mẹ chán nhất trên đời.

Anh nhanh nhẹn tiến về phía mẹ với món quà trên tay. Mẹ tôi liếc nhìn. Trông mẹ buồn bã làm sao. Tôi nhìn món quà của anh. Một cái xô đựng nước và cái bàn chùi mới. Giọng mẹ bực tức:
- Món quà tặng cho mẹ đây ư?

Khuôn mặt anh tôi đầm đìa nước mắt. Anh thất thểu bước xuống cầu thang gỗ. Tôi nhét chiếc lược vào túi theo chân anh. Nước mắt tôi hoà cùng anh. Chúng tôi gặp bố giữa cầu thang. Bố tôi hiểu ra mọi chuyện.
- Để bố lên nói chuyện với mẹ. Ông cầm cái xô từ tay anh rồi bước lên cầu thang.
Tôi đếm từng bước chân nặng nề của mình. Mẹ tôi đang cọ rửa trong phòng. Không gian chậm chạp và u buồn. Bố tôi lặng lẽ cầm miếng giẻ lau khô vũng nước nhỏ.
- Mẹ nó à! Đừng làm cho con buồn như vậy. Món quà của con sẽ giúp ích nhiều cho mẹ nó đấy chứ. Từ đây nó sẽ phụ mẹ một phần công việc. Phải vậy không con?

Khuôn mặt anh tôi ngời ngời hạnh phúc:
- Dạ. Đúng vậy thưa bố mẹ.
Mẹ tôi ôm hôn anh, rồi quay sang nhìn tôi. Bố tôi nhanh như tia chớp:
- Món quà con tặng mẹ đâu rồi?

Tôi cảm thấy chiếc lược trong túi động đậy. Cái lược đang biến thành cái xô như cái của anh tôi: - Đúng là cái xô rồi. Tôi thầm nghĩ. Bỗng nhiên những viên đá quý trên chiếc lược biến thành những viên kim cương. Tôi rầu rĩ:
- Món quà của con tặng mẹ chỉ bằng nửa cái xô của anh con thôi.

NGÔ THIÊN THU lược dịch
(188/10-04)



 

Các bài mới
Máy lạnh (02/12/2024)
Những bàn tay (01/11/2024)
Bữa trưa (18/10/2024)
Sushi(1) (18/09/2024)
Con diệc trắng (22/08/2024)
Trở về (07/05/2024)
Các bài đã đăng
Horla (09/09/2009)
Con Gái (31/08/2009)
Sonny không buồn (26/08/2009)
Xem trộm (18/08/2009)
Trở về (10/07/2009)
Tã lót (25/06/2009)