Truyện dịch
Người khiếu nại
16:45 | 11/09/2008
ZACE HAMMERTON (Anh quốc)LGT: Truyện dựng chân dung của một kẻ “Sính khiếu nại” “một cách hài hước, bố của John Peters có “Thú đam mê sưu tập tem”. Cách dẫn chuyện tài tình ở cái chi tiết sự ham mê của anh với một loại tem đặc biệt không đục lỗ chiếu ứng với cái kết bất ngờ của truyện “Có của rơi vào tay mà để vuột mất”. Mời bạn đọc thưởng thức.


Ông già càu nhàu:
- Tao căm ghét cái hệ thống đo lường này. Toàn trò lừa đảo!
John Peters lắng nghe những lời phàn nàn của bố với nụ cười độ lượng và tiếp tục ngắm bộ sưu tập tem của mình.
- Đây, mày hãy xem cái tuýp kem cạo râu này - ông già nói tiếp - Trước kia trọng lượng được tính bằng aosơ còn bây giờ thì bằng gram và giá cả tất nhiên là đã tăng vọt. Tao sẽ khiếu nại với hãng sản xuất cho mà xem.
John muốn chỉ cho ông già thấy rằng tuýp kem này có dung tích lớn hơn tuýp kem trước kia nhưng chàng đã nghĩ lại. Một khi ông già đã quyết chí khiếu nại thì đố ai can ngăn được. Những chuyện khiếu nại của ông già đã biến thành một thứ gần như là truyền thống của gia đình. Ông già từng viết những bức thư tràng giang đại hải đầy phẫn nộ gửi cho đủ loại chủ xí nghiệp - từ nhà máy làm bánh kẹo cho tới cơ sở sản xuất thuốc chống bọ chét ở mèo - nếu như sản phẩm không đáp ứng được những chuẩn mực quá đáng đến mức quái đản do chính ông đặt ra.
- À, suýt nữa thì con quên mất bố ạ - John nói với hy vọng lái ông già sang câu chuyện khác - có bưu kiện gửi cho bố đấy. Nó nằm ở phòng ngoài. Người ta đem đến khi bố đi vắng.
Ông già phấn khởi lao ra khỏi phòng, tí nữa thì đâm sầm vào đứa cháu đang đi vào.
- Thế nào hở bố, ngày mai bố có ra chỗ bán đấu giá tem không? - Chú bé hỏi John.
- Chà, bố rất muốn xem những bộ tem chưa đục lỗ.
- Tem chưa đục lỗ nghĩa là thế nào hở bố?
- Con có hiểu không, đó là khi in, người ta quên đục những cái lỗ xinh xinh giữa các con tem.
- Thế bố muốn mua những bộ tem ấy à?
- Không, mua làm gì... - John phá lên cười - Do cái lỗi vặt ấy của nhà in mà chúng có giá đắt khủng khiếp, hàng nghìn đồng bảng Anh đấy. Chúng ta không đủ tiền để mua những bộ tem ấy đâu, con giai cưng của bố ạ.
Trong khi ấy, ông già hý hửng trở lại phòng, một tay xách hộp bánh kem nhân anh đào, còn tay kia thì cầm ổ bánh mì trắng trộn hạt hồi.
- Hãy xem này, xưởng bánh đã gửi cho tao cái gì đây - ông già đắc thắng reo lên - Mày có nhớ cái bánh nướng cứng quèo quẹo không? Tao đã khiếu nại với công ty và người ta đã đổi cho tao cái bánh khác.
- Tuy nhiên bố đã gặp may đấy - John nói - đáng nhẽ bố phải trả lại cái bánh nướng khô cứng còn nguyên vẹn thì đằng này bố thoạt tiên đã chén hết nhẵn bánh rồi mới gửi trả lại cái hộp không với bức thư khiếu nại về nhân bánh!
- Tao thèm ăn bánh quá - ông già đáp - Ở thời buổi ngày nay tiền lương hưu chả được bao nhiêu. Còn bây giờ thì tao về phòng viết thư khiếu nại về một trò lếu láo của bưu điện đây. Tao sẽ mắng cho nó một mẻ.
Chẳng mấy chốc bức thư đầy nhiệt huyết đã được viết xong và ông già ra ngoài phố để bỏ phong bì vào thùng thư.
Khi ông quay về thì thấy John đang ngồi uống trà.
- Bố có muốn làm một chén trà không - John cất tiếng mời.
- Rất vui lòng. Hơn nữa uống trà với bánh kem nhân anh đào thì còn gì bằng.
- Con không hiểu vì lý do gì mà bố lại đi gửi thư khiếu nại vào lúc thời tiết giá lạnh như thế này? Có việc gì mà khẩn cấp như vậy?
- Con ạ, không thể nào tha thứ cho những chuyện bố láo như thế được. Tao phải thông báo cho tay chủ sự bưu vụ biết rằng tại phòng bưu điện ở chỗ hắn, người ta đang bán đồ phế phẩm. Mày có hiểu không, sáng nay họ nhét cho tao hai tá tem không đục lỗ. Và tao phải thân chinh lấy kéo cắt rời từng con tem một. Kìa, mày làm sao mà thừ mặt ra thế hả con?
LÊ SƠN dịch

(nguồn: TCSH số 228 - 02 - 2008)

 

Các bài mới
Bóng tối (26/01/2024)
Tanoo (05/01/2024)
Cơn choáng (18/12/2023)
Lá thư (08/09/2023)
Mặc niệm Susan (14/08/2023)
Các bài đã đăng
Vua cờ (04/09/2008)
Lối trăng (03/09/2008)