THU NGUYỆT
Phận ta
Phận ta mỏng hơn cánh chuồn Vui không dám đậu nên buồn cũng im
Nhọc nhằn máu chảy về tim Tim đập vất vả nuôi mềm mắt môi
Xếp rồi lại mở ra coi Tài năng như vũng học đòi suối sông
Chuồn chuồn mơ hãng Hàng Không Nhỏng nha nhỏng nhảnh cũng vòng xuống sân
Nắng mưa không biết đường lần Bay cao bay thấp cũng thân cánh chuồn
Có là tạm, mất là luôn Dẫu sao thì phận cánh chuồn phải bay!
Đi cùng đồ giả
Đô thành chen chúc quẩn quanh Ngắm cây kiểng giả, trời xanh phông nền. Chơn tình lúc nhớ lúc quên Biểu đồ bản tính lúc hiền lúc hung Thân- sơ... đảo lộn lung tung Nụ cười tiếp thị đi cùng khắp nơi.
Trưa nay một góc ta ngồi Ngó lung một chiếc lá rơi... treo tường Đương không gió bỗng thổi ruồng Bụi pha nước mắt, nỗi buồn nhập cư.
Cám ơn những thứ hình như Để ta nhớ lại điều từ bản nguyên.
TRẦN LAN VINH
Trong đục
chẳng tình cờ chẳng phải mơ chẳng phải khóc
giữa thực hư có cơn khát đắm đuối mời
chợt khoảnh khắc muốn chọn về nơi ký ức
thả cõi người cho trong đục chốn bụi mưa
bươn chải mãi những muốn chùng nơi mê dại
lẫm chẫm chiều bước mẹ gọi... ......
Vườn gió
Trắc không Tiếng chuông Lưu đày Vườn gió
Hư vô Đóng mở Nỗi đau Khuyết đầy
Cỏ lá Buông tay Sương vày Nước mắt
Bình vôi Lay lắt Dại hoá Hư vô
PHẠM THỊ ANH NGA
Sẽ có một ngày Để ghi nhớ một chuyến chu du trên xứ sở thần thoại
sẽ có một ngày trên hành trình đến với những cánh đồng
Abydos
của Osiris dương trần tục luỵ em bỏ lại đàng sau cả những thân sơ giận thương yêu ghét
em không cần mang theo cuộn papyrus Tử thư dẫn dắt đường đi lối lại cõi âm em cũng chẳng cần những chiếc bình di hài chắt chiu cất giữ nội tạng và trái tim còn tươi nguyên để Anubis cân đo tội lỗi với chiếc lông đà điểu đặt lên bàn cân chẳng cần những tấm bùa phù chú những hình thù bọ hung buộc trái tim phải lặng câm lừa dối chẳng cần những lớp băng quấn quanh tấm thân giá lạnh vải lanh ướp xác và thuốc dẻo tẩm hương thơm chẳng cần những cảnh trí nhiều màu chạm trổ nơi em ngàn đời an nghỉ gợi những mảnh đời dương thế chẳng cần hình nhân thay em gánh chịu nhọc nhằn lao dịch theo thánh ý của Osiris dẫu ở góc trời nào linh hồn-kâ của em cũng có thể thảnh thơi hát ca và say đắm cả trong những phút giây lưng và trán đẫm mồ hôi óc vắt cạn kiệt và cả những lúc làm thơ nếu em còn có thể làm thơ
đừng lo gói ghém cho em hành trang lên đường hãy mau chóng giúp em thành tro bụi hoá thân qua ánh lửa thiêng và tro tàn sẽ chất lên một chiếc thuyền mơ đem thả ở dòng sông
Nile
huyền thoại “sông
Nile
trên trời mưa cho xứ khác Còn sông
Nile
dưới đất riêng dành Ai Cập thôi” Và em sẽ mãi hoài Lênh đênh một kiếp tang bồng trôi nổi. 2004-2005
--------------------------- * Trích trong trường ca “Tụng ca mặt trời” của Ikhnaton, vị pharaon- nhà thơ lớn của Ai Cập, vào khoảng năm 1380 trước CN.
Lạ lẫm Gửi người anh xa xứ
anh nhé đâu cần phải sóng đôi chung nhịp bước anh vẫn đồng hành cùng em vào lớp học sáng nay mưa
Brest
vỡ nhoà trên mắt môi em trên vai tóc em hay mưa Huế mưa Paris những cơn mưa suốt đời nối nhau vần vũ rồi sẽ có hay không cho em những sợi mưa nhỏ nhoi ngoan hiền hạnh phúc thay cho những trận mưa oan khiên nghiệt ngã bão bùng
cùng em vào lớp sáng nay là ngôn từ của anh qua bài thơ bài văn em giảng khi học trò mải mê theo âm hưởng mưa
Brest
nắng Algérie và vỡ nhoà trong lòng em những hạt mưa lung linh xa xứ anh nghe không anh không gian dẫu xa ôi xa mà thời gian sao gần thật là gần bởi tức thì những điều anh dặn dò kịp theo em đến lớp ôi nhiệm mầu cái tình mến thương dịu dàng ấm áp chiếc đũa thần kỳ phù phép của anh
anh là ai là ai là ai giữa cõi nhân gian hư thực chập chùng anh tít tận cuối muôn trùng hay anh đâu đây quẩn quanh gần gũi 12/2005
PHẠM TẤN HẦU
Từ sa mạc
Trắng trong đêm trắng Những trang giấy lặng im Và lớn dần Như sa mạc Và những chữ của tôi Vượt qua cơn khát Theo con lạc đà lạc lõng Từ sa mạc Trở về 14/2/06
Ngoài đêm tối của em Để nhớ TNS
Hãy nhắm mắt lại với nỗi buồn nào chưa kịp nói ra Dưới những cành hoa dại này đang chờ mùa thu trở lại Và xác thân anh nên dịu dàng như đất Mềm yếu theo từng bước em Tựa như trong cùng một niềm rung động Chúng ta sẽ được quay trở lại vì nỗi cô đơn thường bao dung hơn Vì thời gian dãn ra khi chẳng cần thêm cầu ước Vì sự dối trá dần trở nên già nua chiếm đoạt Anh đem đổi cả thế giới xác thân Thành đêm tối của em Để chẳng còn ai biết Nỗi buồn nào của anh Đã tìm ra chất ngọc.
TÔ NGỌC THẠCH
Bão nổi
Anh như chiếc lá cuối mùa rụng từ cây đa mặt trăng Viên đá cuội chỏng chơ rơi từ thiên hà xa lắc Tia nắng mồ côi nhoi nhói phía hoàng hôn tít tắp Nhành hoa dại xác xơ bên vệ cỏ ven đường
Em lang thang nhặt được ánh nắng vàng thoi thóp sưởi ấm nỗi niềm Nuốt cánh hoa hoang mong đậu quả vô thường Đêm đêm nằm ủ chiếc lá khô trong cơn mơ run rẩy Ngày ngày thả tấm thân ngọc ngà vào dòng nước trong, lấy hòn đá cuội kỳ mình Từ buổi ấy tình yêu theo máu về: Bão nổi trong tim.
NGÔ THÁI DƯƠNG
Đời phu
Ném mình Cùng tấm chài khơi Múc trăng thiên cổ Vít lời biển ru Ném chài lóc mặt sóng thu Bước ra từ phía sương mù ban mai Lung linh trút nắng đêm dài Niềm vui chở biển Mẻ chài xôn xao Dõi hồn tựa bóng Nam Lào Miên man đàn cá thét gào đai dương Nhớ em biển nở phố phường Nhặt từ tấm lưới tình thương.... gửi về...
NGUYỄN VĂN SOẠN
Đêm sông Hương
Thuyền buông neo giữa dòng Điệu Lý chiều chiều Em hát. Con thuyền nghiêng Anh bỗng chòng chành... Đêm sông Hương mơ màng Du khách về cõi mộng Ngất ngây trong điệu nhạc Anh mắc bùa trong câu hát dân ca.
Những du khách chưa bao giờ làm thơ Đêm sông Hương chợt trở thành thi sĩ
(nguồn: TCSH số 205 - 03 - 2006)
|