Thơ dịch
Trang thơ Müesser Yeniay
09:32 | 26/08/2016

Nhà thơ Müesser Yeniay, sinh năm 1984, tại Izmir - Thổ Nhĩ Kỳ. Chị tốt nghiệp Đại học Ege môn Anh ngữ và Văn học, nhận bằng Tiến sĩ Văn học Thổ Nhĩ Kỳ tại Đại học Bilkent. Chị từng đoạt một số giải thưởng Văn học tại Thổ Nhĩ Kỳ. Thơ Müesser Yeniay đã được dịch sang nhiều thứ tiếng. Müesser Yeniay hiện là biên tập viên Tạp chí Văn học Şiirden, Thổ Nhĩ Kỳ.

Trang thơ Müesser Yeniay

Tham dự Liên hoan thơ châu Á - Thái Bình Dương lần thứ hai tại Hà Nội, 3/2015, nhà thơ Müesser Yeniay mang đến Việt Nam tập thơ “The Rite of Picking Roses in the Garden - Nghi lễ hái hoa hồng trong vườn”. Xin gửi tới quý bạn đọc chùm thơ chọn dịch từ tập thơ này.
Trần Ngọc Mỹ (giới thiệu và dịch)




MÜESSER YENIAY


Mùa hè

Sự nóng bỏng nhảy múa trên trái đất
Đang hòa quyện cùng nóng bỏng trái tim rạo rực

Hãy để em tan chảy vào ý nghĩ anh
Ngay lúc này
Trong đôi mắt anh

Hãy nói anh tồn tại vì em
Ở đó

Từng lời nói dịu ngọt
Như đứa bé thơ ngây dù rằng không thể

Cất thành lời

Đôi mắt anh
Là cây cối, bị cưa cắt và đổ xuống em…



Tôi điều khiển trái đất bằng đôi mắt

Tôi ước những ngón chân nhảy ra khỏi thế giới này
Như ngôn từ của tôi
Khi bay trên cuộc đời
Tất cả hơi thở giữ lại trong miệng

Tôi đã đến và học được
Phải sống một cách khôn ngoan
Như thế nào ư?

Lòng nhân hậu của tôi chất chồng trong những câu thơ
Trong những lời có vẻ trống rỗng
Nhưng chói lọi như một chiếc gương

Ngôn từ của tôi đã nói
Với chính tôi? Từ khi tôi bước chân vào cuộc sống

Như chưa từng có mẹ bảo vệ tôi
Từ thế giới này



Bây giờ xin đừng nói với tôi về đàn ông

Tâm hồn tôi đã quá đớn đau
Sự u uất đánh thức những viên đá vô tri trong lòng đất


Những người phụ nữ của tôi
Sẽ là hộp tiền tràn đầy đá sỏi
Sẽ là ngôi nhà toàn giun dế, chim gõ kiến
Sẽ là hang động chứa lũ sói đang trèo lên cơ thể của chúng ta
Lan ra cánh tay ta, nó là mầm mống cho nhiều rắc rối
Từ người đàn ông hiện hữu trong cuộc sống chúng ta
Đó là vấn đề vô cùng nghiêm trọng


Thân phận đàn bà của tôi, một bữa quà bỏ nguội
Và hạ thể của tôi, ngôi nhà bị nhân thế bỏ hoang
Thế thới lại bừng dậy ở chính nơi đây
Từ chính con người bạn, khi những tủi nhục ném vào bạn

Khi anh ta quay lưng bỏ đi, hãy nói với anh ta thịt đã rời bỏ móng tay
Rằng bạn sẽ sống tốt sau khi ngẫm nghĩ về sự đổ vỡ ấy
Nói với anh ta rằng anh ta bị bệnh nặng rồi

Như làn da cừu non nớt, tôi tê cóng trong ánh mắt ông
Tôi không mắc nợ tử cung của mẹ ông, thưa ông
Những người phụ nữ của tôi, lục địa lan tỏa của tôi

Cơ thể của tôi không phải là mảnh đất canh tác…
Bị cào xước phần nội tạng như không phải của tôi
Như phần da xù xì của một con rắn, tôi ước tôi có thể từ bỏ nó
Nó không xứng để người mẹ bị giết

Đây không phải là xứ sở để tách rời
Nhưng cơ thể là của người phụ nữ
Nên bây giờ đừng nói với tôi về đàn ông…



Nô lệ

Sau cuộc chiến tranh
Tôi đã bị bắt giữ
Với chuỗi xiềng xích
Như dây tết buộc chặt lọn tóc tôi

Tôi đến từ miền Bắc
Trên lưng ngựa
Là chiến lợi phẩm của hắn

Trên thị trường nô lệ
Đôi môi tôi mím chặt
Như không bao giờ được mở miệng

Với giọng nói uy quyền của một thương gia
Cơ thể của tôi đã thuộc về hắn
Bàn tay của kẻ lạ

Tôi chờ đợi để chủ sở hữu của mình
Mặc sức giày vò
Trong giấc mơ tan nát

Đôi mắt của ông ta bổ nhào
Nhìn xuyên suốt tôi
Trong tấm màn che


(TCSH330/08-2016)






 

Các bài mới
Trang thơ Nabokov (14/06/2024)
Trang thơ Hy Lạp (28/08/2023)
Các bài đã đăng
Mùa thu mù (22/01/2014)