WISLAWA SZYMBORSKA
Cánh chim trở lại
Lại một mùa xuân mang cánh chim trở về lúc sớm mai. Khởi đầu niềm vui, bản năng thiên di. Nó có một quãng, để bỏ đi - và chúng rơi vào trong tuyết, và chết ngập, một kiểu chết không phù hợp với thanh quản rất hay và móng vuốt, sụn cứng, và màng da, động mạch, đường ruột, lồng ngực và cột sống ngân lên khoái trá, lông chúng thích hợp việc dựng lều chính mình trong bảo tàng nhà nghề, và cái mỏ nhẫn nại kiểu nhà thờ.
Đó không là khúc sầu ca, mà là sự phẫn nộ, đó là cách xuyên tạc hình dáng của sinh thể, một cái diều vượt khỏi giai điệu lời ca, một ít khoảng không, vô số bàn tay, bao điều phi lý bị giới hạn trong tính đồng nhất của thời gian và nơi chốn trong kịch cổ điển, đến âm thanh đôi cánh, tuyết và tiếng hót đến nghỉ ngơi cùng đá, cái riêng tư từ ngàn xưa và lối đi thô tháp nhìn cuộc sống như chuỗi thử thách chưa thành.
Bầu trời
Bầu trời là nơi chúng ta bắt đầu. Cửa sổ không bệ, không khung, không kính. Một khe hở rộng, và chẳng có gì ở phía bên kia.
Tôi không chờ một đêm đầy sao, cũng không ngẩng đầu lên, để ngắm bầu trời. Tôi có bầu trời ở lưng, giấu trong tay và mi mắt. Bầu trời vây kín tôi và nâng tôi từ dưới.
Những ngọn núi cao nhất cũng không gần hơn biển cả thung lũng tới bầu trời. Chẳng có nơi nào nhiều hơn một bầu trời ở nơi khác. Một đám mây vô tâm bị ép vào bầu trời như mộ dưới đất. Con chuột chũi cũng lên cao, cao trên bầu trời như con cú vỗ cánh. Bất cứ cái gì rơi xuống vực thẳm, cũng là rơi từ trời vào trong trời. Dễ vỡ, loãng toẹt, không vững, dễ cháy, dễ bay hơi là bầu trời, bầu trời lốm đốm, bầu trời gió tốc, bầu trời chất đống. Bầu trời mọi nơi, ngay trong bóng tối ngay dưới làn da.
Tôi ăn bầu trời, tôi thải bầu trời. Tôi là bẫy của bẫy, một cư dân định cư, một cái ôm được ôm, một câu hỏi trả lời trong câu hỏi. Sự chia rẽ mặt đất bầu trời không phải là cách đúng của tư duy toàn mãn. Nó chỉ thừa nhận một cách sống với địa chỉ chính xác - tôi sẽ dễ tìm hơn Nếu thực sự muốn tìm. Dấu hiệu riêng tôi đắm say và thất vọng.
Phía dưới vì sao
Tôi xin lỗi sự tình cờ mà tôi gọi là sự bắt buộc. Tôi xin lỗi sự ràng buộc trong trường hợp tôi sai lầm. Đừng cáu giận, hạnh phúc, bởi tôi xem là của riêng tôi. Có thể những người chết sẽ tha thứ bởi trong tâm trí tôi họ vẫn còn lung linh. Tôi xin lỗi quãng thời gian dài của nhân thế bị bỏ lỡ trong mỗi giây lát. Tôi xin lỗi mối tình đã qua bởi tôi xem tình yêu mới là tình đầu đời. Hãy thứ lỗi cho tôi, chiến tranh dai dẳng, tôi chỉ mang về những đóa hoa. Hãy thứ lỗi cho tôi, vết thương hở miệng, sự nhức nhối trên ngón tay. Tôi xin lỗi vũ điệu minuet, bởi đám đông gào thét từ vực sâu. Tôi xin lỗi những người ở sân ga bởi giấc ngủ mê tận năm giờ sáng. Hãy ân xá cho tôi, hy vọng bị quá khích, bởi những lúc tôi cười. Hãy ân xá cho tôi, các sa mạc, bởi tôi không xông tới với những thìa nước mát. Còn ngươi, hỡi chim ưng, vẫn mỏi cánh bao năm trong chiếc lồng, nhìn im, bất động, luôn luôn vào một điểm, hãy tha thứ cho ta ngay khi ngươi còn bị nhốt. Tôi xin lỗi thân cây bị chặt bởi bốn chiếc chân bàn. Tôi xin lỗi những câu hỏi lớn bởi những câu trả lời tầm thường. Hỡi chân lý, xin đừng quan sát tôi kỹ quá. Sự uy nghiêm, hãy hào hiệp với tôi. Giữa chòm sao với tôi, hiện diện sự bí ẩn, bởi sợi tơ kéo từ tấm màn che mặt. Còn linh hồn, xin đừng kết tội bởi ta chỉ có ngươi thi thoảng. Tôi xin lỗi vạn vật bởi tôi không ở muôn nơi. Tôi xin lỗi tất cả bởi tôi không biết hóa thành đàn ông và đàn bà. Tôi biết đến khi nào còn sống sẽ không gì biện hộ thay tôi, bởi tôi là chướng ngại chính tôi. Đừng cố hiểu tôi thêm nữa, hỡi ngữ ngôn, bởi tôi vay mượn những từ trọng lượng, và cố làm cho nó nhẹ tênh.
Hà Văn Bảy dịch & giới thiệu (172/06-03) |