Thơ dịch
Bức tường tưởng niệm - Mồ hôi đêm - Tượng đài trên đường Khâm Thiên
17:19 | 02/06/2008
...Thế nhưng trên đôi tai hoá đáSự im lặng vẫn thét gàoVang dội trong năm tháng với những thanh âm thịnh nộ...

Bức tường tưởng niệm

Khi những giọt nước mắt đã cạn khô
Trên đôi mắt những người cô phụ
Khi đám trẻ đã lớn lên
Tự chăm lo cuộc sống của riêng mình
Khi những bậc sinh thành của những cậu con trai
Được ghi tên mình trên bức tường tưởng niệm
Cũng đã theo chúng xuống mồ
Bức tường vẫn còn đây
Mãi nói một điều
Với giọng điệu na ná nhau cho tất cả những ai
Đã dâng hiến trái tim cao thượng
Như để tỏ lòng tôn vinh đến họ

Trước khi bạn gửi những đứa con
Tham gia chiến tranh ở một nơi xa xôi nào đó
Đến đây... ghé thăm chốc lát cùng tôi
Đến đây... đứng trước bức tường này
Thấp người xuống bởi sức nặng của những cái tên                                       
Đang lớn dần lên mơ hồ cùng những cơn mưa của thời gian
Nhớ đi tôi là ai
Và đâu là điều mà tôi chẳng bao giờ được trở nên như thế
Trước khi bạn tiễn đưa những người con
Hãy đến đây, ngắm nhìn cùng tôi một tiếng đồng hồ
Đứng trước bức tường này
Tôi sẽ giúp cho bạn hiểu
1985    

Mồ hôi đêm

Tôi thấy dòng sông Drang trong cơn mưa bụi
Dãy núi ChuPong lờ mờ như đỉnh Olympus
Nhưng đây chẳng là nhà cho chư thần - Tôi nói thế
Tiếng răng rắc của những viên đạn súng trường
Tiếng vù vù của cánh trực thăng
Đáp trên những cánh đồng dãy chết
Để tải thương và mang đi những tử thi
“Nắm lấy, thằng ngu! Hạ thấp đi!” Tôi nghe ai đó lên tiếng
“Nằm xuống trên cái giường khô khốc kia.
Có thấy chiếc túi ngủ đó không. Ta sẽ lấy cho mi chiếc khác
Bây giờ, dông!”
Tôi té xuống úp mặt lên đám bùn lầy nhầy nhụa
Mùi hôi thối của những xác chết vây quanh chiếc giường
Tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi! Tôi nghe tiếng người đàn bà nói
Chúa lòng lành! Đã ba mươi năm trôi qua rồi.
Thức dậy và về nhà đi.
 
1998

Tượng đài trên đường Khâm Thiên

Hình ảnh người đàn bà khắc kỷ giao hòa trong ánh sáng
Đóng băng bởi thời gian. Vươn lên trời cao chói lòa thách thức
Của cơn mưa đạn chì nóng chảy
Khi trong vòng tay là đứa trẻ bà đang cố chở che
Dựa vào bà như cái chết của thế kỷ
Những thanh âm vù vù đều đặn của những chuyến bay thả bom B52
Đã trốn chạy từ lâu bầu trời đêm Hà Nội
Thế nhưng trên đôi tai hoá đá
Sự im lặng vẫn thét gào
Vang dội trong năm tháng với những thanh âm thịnh nộ
Để xác nhận những dấu vết của mảnh đất thần thánh này cho kí ức.
2000
VÕ CA DAO dịch

WILLIAM J.BRITTON, JR (Mỹ)
Các bài mới
Trang thơ Nabokov (14/06/2024)
Trang thơ Hy Lạp (28/08/2023)
Các bài đã đăng
Bố (26/03/2008)