Khoảnh khắc
Tôi thả bước trên đồi xanh Cỏ và hoa chen cỏ Tựa trong tranh dành cho trẻ nhỏ. Sương tan, trời biếc xanh. Trong tĩnh lặng tầm nhìn lan nhanh sang những quả đồi lân cận.
Dường như tại chốn này Nguyên đại cổ sinh chưa hề có, cái thời đá gầm với đá đùn thành núi cao, đêm không ánh lửa ngày đen một mầu.
Dường như qua đây không di chuyển những bình nguyên, điên vì nóng, run vì cóng.
Dường như biển chỉ gầm ở nơi khác và phá nát bờ ở tận trời xa. Chín giờ ba mươi, giờ địa phương Mọi vật trong vị trí của mình, trong hoà thuận thường tình. Dưới thung lũng suối nhỏ vẫn là con suối nhỏ. Đường mòn vẫn là đường mòn như muôn thuở. Rừng thiên niên vạn đại vẫn là rừng, Trên trời những chú chim đang lượn vẫn là những chú chim đang lượn trên trời.
Tôi đưa mắt quan sát, Hiện hữu tại nơi đây khoảnh khắc. Một trong những khoảnh khắc trần gian tôi mong cầu tồn tại ngàn năm.
Ba từ kỳ lạ nhất
Khi tôi phát âm từ Tương lai, âm tiết đầu tiên đã bước vào quá khứ.
Khi phát âm từ Yên lặng, tôi đang huỷ diệt từ này.
Khi phát âm từ Không có gì, tôi đang tạo ra cái không nằm trong bất kỳ một sự không tồn tại nào.
Tấm ảnh chụp ngày 11 tháng chín
Họ nhẩy xuống Từ những tầng nhà rực lửa một người, hai người, và tiếp nữa cao hơn, thấp hơn.
Tấm ảnh chụp cố níu họ sống, còn bây giờ lưu giữ họ đang lao xuống từ trên cao.
Họ vẫn còn nguyên với gương mặt mình, máu họ vẫn chìm sâu trong cơ thể.
Thời gian còn đủ cho tóc họ bay, tiền xu, chìa khoá rơi khỏi túi dày.
Họ vẫn còn trên không trung, trong những vị trí mở toang.
Chỉ hai việc tôi có thể làm cho họ: miêu tả chuyến bay và không đặt tay ghi vào câu kết.
LÊ BÁ THỰ dịch (Trong tập thơ “Khoảnh khắc”, xuất bản năm 2002) (187/09-04)
|