EP-GHÊ-NHI EP-TU-SEN-KÔ (Nga) Không đề Những nhà thơ không bỏ những bài thơ Những bài thơ sẽ bỏ những nhà thơ Khi họ bỏ cánh buồm Ngược theo gió nhút nhát. Và những ai ngủ lâu trong sương mù Của những bài phê bình bùng binh, không đáng kể Họ từ lâu tự cưa cụt cánh buồm Bằng cái dũa móng tay kẻ khác. Họ không đậu lại đâu, trong những bài thơ đẽo gọt của mình Trong những chữ đầu dòng tên tác giả Họ phản bội dòng chữ Và tư tưởng của mình. Rồi một khi nào đấy, thật là vô ích Thân xác họ bơ phờ sau lớp muối mỏng tang Họ cam đoan: những bài thơ đã viết Trong mồ hôi tuôn tràn. Cánh buồm bị xén đi - không phải ngọn cờ Trong sự nghiệp chúng ta, nó chẳng là công trạng Khi nghề thủ công những nhà thơ chiếm được Với chúng ta - ghê sợ đến bàng hoàng. Sự tán gẫu ba hoa tồi tệ hơn sự lặng im Họ kết thúc bay lên bằng rơi xuống Tán gẫu ba hoa bị đập vụn Và sẽ biến tan đi… Bằng sự khạc ra từ núm vú Những bài thơ tuyên chiến với nhà thơ Như trẻ con tước đi tư cách làm cha Của những người cha không xứng là cha nữa. Và trong chúng ta, ai sẽ là người như thế Trở thành nhút nhát, thọc dẹp, bỏ đi? Còn thơ của chúng ta sẽ chẳng hề nhỏ lệ Xuống những nấm mồ xa lạ của nhà thơ! NGUYỄN TRỌNG TẠO dịch (Từ Tạp chí tuổi trẻ (Liên Xô) số 6-1980)
ODYSSEAS ELYTIS (Hy Lạp - Nobel 1979)
Ngày chói lọi, tiếng ốc đó Ngày chói lọi, tiếng ốc đó đã tạo dựng tôi trần trụi, rong chơi trong những ngày chủ nhật. Giữa tiếng kêu mừng đón của những bờ biển Nổi lên ngọn gió mới biết lần đầu Lan ra trên thảm cỏ xanh thân mật Trên đó mặt trời có thể lăn tròn cái đầu của mình và thắp sáng những cây bạch dương mà bọn người ngạo mạn sẽ nhổ lên. Đến nỗi nơi đó có lẽ chẳng còn dấu hiệu gì khác trên những khuôn ngực trần của chúng hơn giòng máu của lòng khinh miệt vô tâm bôi xóa nỗi phiền muộn Trườn đến xa xăm như ký ức về tự do Tôi nói về tình yêu, về sức khỏe đóa hoa hồng về ánh mặt trời Mà trái tim cô đơn hằng tìm kiếm Về Tổ quốc Hy Lạp bước lên biển với sự an toàn Về Tổ quốc Hy Lạp luôn kéo tôi vào những chuyến du hành đến những đồi núi tuyết phơi trần rực rỡ Tôi trao bàn tay cho lẽ phải Cho suối nguồn trong trẻo tuôn tràn trên đỉnh non cao bầu trời tôi thăm thẳm xanh êm bất cứ những gì tôi yêu đều không ngừng sinh nở bất cứ những gì tôi yêu luôn ở chỗ bắt đầu TRẦN PHƯƠNG KỲ (dịch từ thơ Châu Âu hiện đại) (6/4-84) |