… Vậy là anh từ mặt trận đã trở về Chiếc áo lính của anh đã phai màu, loang lỗ! Mẹ và chị, anh và em, đều mừng rỡ, Và những người làng… Nghe nức nở chung quanh. Tuổi chưa được tứ tuần, tóc đã hết màu xanh. Ngồi bên cạnh, những láng giềng ràn nước mắt: - Anh may thế! Từ chiến trường, anh về được Còn người nhà chúng tôi không còn kịp ra về… Đều trong cốc hai phần: lệ và rượu vôt-ca Nghe má ướt, lặng thầm đưa tay quệt Chút hành lý từ chiến trường mang theo được: Túi khoác, đai da, và ruột tượng quàng vai. Và chiếc cà-mèn tôi đem được về đây Giờ coi nó nhỏ nhoi và tội nghiệp! Liệu có tiếc hay không? Chiếc cà-mèn được việc Thành đồ chơi cho con, hoặc ninh cháo, cố nhiên. Tôi chuyển sang mặc một bộ sơ-vin, Và lại cóng tay mỗi khi dùng cà-vạt. Chiếc áo lính ngày xưa tôi từng mặc Đến bây giờ lại khoác ấm vai ai … Không thể nào ký ức chịu phôi phai Một câu hỏi tôi nêu rồi, nêu nữa: Làm cách nào mà, bạn ơi, biết giữ Những vật dụng của lính, tự chiến trường? A-LẾCH-XÂY RU-XET-XKI Không đề Giờ đã chẳng còn gì hơn nữa Tất thảy thông thường, ngay đến cả trong mơ Năm cũ đã qua, và năm mới đến… Lá theo lá bay đi, tuyết tìm tuyết bay về. Tôi thấy hết rồi - còn gì mà chẳng thấy Êm ái đôi bàn tay, bỏng rẫy nỗi lo âu, Cả sáng sủa chân thành cả mây mờ giả dối Và thấy nhói nơi chân - viên đạn của quân thù. Đến như tôi giờ vẫn còn lưỡng lự Ánh sáng mới đấy chăng - dấu tích dĩ vãng ư? Ngày sẽ mịt mờ hay sẽ ngày rạng rỡ? Lá theo lá bay đi, tuyết tìm tuyết bay về. Riêng cuộc sống cứ muôn đời khao khát Mặt lá tơ non, sắc tuyết trắng ngần Và ánh lửa từ mắt người mới gặp Tặng danh tôi, từ sâu thẳm cõi lòng. Chỉ cuộc sống vẫn khát khao kiêu hãnh Sự thật muôn năm không tắt lặng trên đời Để tự tay viết những dòng can đảm Để bảo toàn vẻ đẹp của đất đai… ĐĂNG BẨY dịch (10/12-84) |