Thơ dịch
Ghi ta đen
14:42 | 28/02/2011
Paul Henry là một trong những nhà thơ hàng đầu xứ Wales. Được cố thi sĩ Ursula Askham Fanthorpe diễn tả như “một nhà thơ của nhà thơ”, kết hợp “cảm xúc nhạc của những con chữ với sự tưởng tượng sáng tạo không ngừng nghỉ”, ông đến với thơ qua việc viết lời ca.
Ghi ta đen
Nhà thơ Paul Henry - Ảnh: TL
Tác phẩm của ông được tuyển tập rộng rãi và xuất hiện thường xuyên trên các tờ báo thơ đa dạng như New Welsh Review và The TLS. Mari d’Ingrid, bản dịch tuyển tập thứ 5 của ông,  Ingrid’s Husband, mới xuất hiện trên L’Harmattan và The Brittle Sea, New & Selected Poems được xuất bản bởi Seren. Henry đã đọc thơ tại các liên hoan ở Anh, Mỹ, và Ấn độ.

Ông là thành viên của Viện Hàn lâm Welsh và là một nhà phụ giảng nổi tiếng trong các lớp Viết văn, phụ trách Ledbury Festival’s Poetry Cafe ở nhà hát Hereford’s Courtyard và là người phụ giảng ở Ty Newydd, trung tâm những nhà văn của Wales. Ông thỉnh thoảng dạy ở lớp Viết văn của Đại học Glamorgan và đã biên tập
Poetry Wales. Mới đây ông phụ trách chương trình Inspired nhiều kỳ về nghệ thuật cho đài BBC Wales và Do Not Expect Applause,
chương trình của ông về nhà thơ Tô Cách Lan W.S. Graham, cho đài BBC 3.
Dưới đây là một bài thơ của Paul Henry và phần chuyển ngữ của Khế Iêm.




PAUL HENRY



The Black Guitar


Clearing out ten years from a wardrobe
I opened its lid and saw Joe
written twice in its dust, in a child’s hand,
then a squiggled seagull or two.
                                          Joe, Joe
a man’s tears are worth nothing,
but a child’s name in the dust, or in the sand
of a darkening beach, that’s a life’s work.
I touched two strings, to hear how much
two lives can slip out of tune
                                 then I left it,
brought down the night on it, for fear, Joe
of hearing your unbroken voice, or the sea
if I played it.


Ghi ta đen


Dọn dẹp tủ quần áo sau mười năm
tôi mở nắp hộp đựng đàn và thấy chữ Joe
viết hai lần trong lớp bụi, bằng bàn tay trẻ con
sau đó là nét tháu hình một cánh chim hải âu hoặc hai.
                                                                          Joe, Joe(*)

nước mắt của một người đàn ông chẳng giá trị gì
nhưng tên của đứa trẻ trong lớp bụi, hoặc trong cát
nơi một bờ biển quá khứ, đó là tác phẩm đời.
tôi chạm hai sợi dây, để nghe xem bao nhiêu
hai cuộc đời có thể vuột khỏi giai điệu
                                                            rồi tôi bỏ đó
đóng nắp hộp đàn lại, vì sợ, Joe
sợ phải nghe giọng êm đềm của mi hoặc của biển cả
nếu tôi gảy nó lên.


(Chuyển ngữ KHẾ IÊM)

(264/2-11)


---------------------
(*) Joe có thể là tên thời thơ ấu của tác giả và hai cuộc đời có lẽ là cuộc đời bây giờ và cuộc đời thuở thiếu thời.



Các bài mới
Trang thơ Nabokov (14/06/2024)
Trang thơ Hy Lạp (28/08/2023)
Các bài đã đăng