Mưa trên vực thẳm I Mưa, trên vực thẳm, trên trần gian Những chú chim đầu chởm đậu trên kho thóc Trên đỉnh ống khói lang thang của tôi Và rạng đông này nữa, mưa chưa rời chúng tôi. Tôi đã nghe của chị ong vò vẽ đầu tiên thức giấc Và để rồi, hơi ấm ban mai phủ kín con đường, Con đường có những vũng nước lấp lánh Trong lặng yên, nàng ong tìm, không đường, không nẻo Và tôi tin rằng tôi đang ở đó, tôi đang nghe chị ong kia Nhưng rồi, từ tiếng động, hình ảnh rõ dần lên Vậy mà dưới bước chân tôi Con đường không là con đường nữa Riêng chỉ có giấc mơ của tôi về chị ong vò vẽ, về những chú chim đầu chởm, về sương mai. Tôi thích đi dạo lúc rạng đông. Lúc thời gian còn mê ngủ Ngủ trong những hòn than đỏ, mặt áp lên tro tàn. Từ đỉnh căn phòng, trong bình yên, vẫn đều nhịp thở Thân thể tôi hiện dần ra từ bóng tối nhạt nhòa. II Mưa những ban mai mùa hạ, dễ nào quên được, Tiếng vỗ của mưa như gió lạnh đầu mùa, Trên cửa kính của giấc mơ, Vùng vẫy, anh bạn tự hỏi trong tiếng mưa ngoài trời Với đôi tay trần lạnh giá, Còn bạn khác, vẫn ngủ say trong hơi ấm chính mình. (Tiếng nước mưa từng cơn từng cơn, trên mái ngói. Tuôn trước cửa phòng không ngớt Từ ánh sáng, từ trong ngọn sóng triều Bão tố trào dâng Giữa trời rền vang sấm chớp Lan phủ không gian). III Thức dậy, đêm nay Tôi thấy con thuyền tôi bị lật Lửa hầu như tắt lịm, Mái chèo quẫy sóng, lạnh lẽo bốn bề. Và mặt nước chỉ là ánh sáng Còn phía dưới ư? Những thân cây không sắc màu, không rễ, Những thân cây ngổn ngang như giấc mơ, như đá tảng. Ôi giấc mơ, ôi đá tảng - dòng hải lưu làm đôi mắt khép Và đôi mắt mỉm cười trong vòng tay ôm ghì của cát. ĐỖ TRỊNH QUANG dịch từ Les planches courbes của Yves Bonnefoy Gallimard, Mercure de France, 2001 (nguồn: TCSH số 223 - 09 - 2007)
|