F.G. Lorca: Nhà thơ Tây Ban Nha, một trong những nhà thơ lớn của thế kỷ, một chiến sĩ chống phát xít đã bị kẻ thù ám hại năm 1938, khi ông vừa tròn 40 tuổi.
F. G. LORCA
Tình ca mộng du
Xanh lá cây, ta yêu mi xanh lá cây
Xanh lá cây gió. Xanh lá cây cành
Chiếc tàu trên biển cả
Và con ngựa trên núi đồi
Với bóng tối ngang hông
Nàng mơ mộng trên ban-công,
Xanh lá cây da thịt, xanh lá cây tóc mềm,
Và đôi mắt bạc lạnh.
Xanh lá cây, ta yêu mi biết mấy xanh lá cây.
Dưới vầng trăng phiêu lãng,
Mọi vật đều nhìn nàng
Nhưng nàng chẳng thấy chi.
Xanh lá cây, ta yêu mi biết mấy xanh lá cây
Những vì sao to lớn của sương giá trắng mờ
Đến với cỏ trong đêm
Đặng mở con đường sớm
Cây sung xây xát gió
Với cành nhánh xù xì,
Và núi đồi, con mèo ăn vụng,
Dựng ngược từng bụi dứa đắng cay.
Nhưng ai sẽ đến? Và đến ở đâu?
Nàng nấn ná trên ban-công
Xanh lá cây da thịt, xanh lá cây tóc mềm,
Gởi mộng về biển cả đắng cay.
- Bạn ơi ta muốn đổi
Ngựa của ta lấy nhà của bạn,
Yên của ta lấy gương của bạn,
Dao của ta lấy chăn của bạn.
Bạn ơi ta đến từ vũng máu
Những hẻm núi Cabra,
- Bạn trẻ ơi, phải chi ta có thể
Minh chứng giao ước này
Nhưng ta đâu là ta nữa
Đâu nữa nhà ta còn đâu nữa.
- Bạn ơi, ta muốn chết
Trang trọng trong giường ta,
Bằng sắt và nếu được
Bằng nệm gấm chăn hoa
Bạn không thấy vết thương ta
Từ ngực lên đến cổ?
Chiếc áo trắng của anh
Cài trăm hoa hồng xám,
Dòng máu anh nhức nhối
Thấm quanh tấm khăn quàng,
Nhưng ta đâu là ta nữa
Đâu nữa nhà ta còn đâu nữa.
- Hãy cố đưa ta đến
Cầu thang vòi vọi cao
Đưa ta đến! Hãy đưa ta đến
Cầu thang xanh lá cây
Cầu thang của vầng trăng
Nơi nước xanh vang dội
Rồi hai bạn đi lên
Phía cầu thang cao vút
Bỏ lại một vệt máu
Bỏ lại vệt nước mắt
Những cửa gió bằng thiếc
Run run trên mái nhà
Ngàn tiếng trống thủy tinh
Đêm nhói trời rạng sáng
Xanh lá cây, ta yêu mi xanh lá cây,
Xanh lá cây gió. Xanh lá cây cành,
Hai người bạn đã lên.
Gió lê thê bỏ lại
Trong mồm một vị lạ
Mật đắng, rau húng quế, bạc hà
Bạn ơi! Nàng nơi đâu
Cô gái đắng cay của bạn đâu?
Nàng thường mong đợi bạn,
Ô! Nàng thường trông đợi bạn!
Khuôn mặt mát, tóc đen,
Trên ban-công xanh lá!
Trên bể nước nóc nhà
Đung đưa cô gái nâu
Xanh lá cây da thịt, xanh lá cây tóc mềm,
Với đôi mắt bạc lạnh,
Chiếc liềm trăng giá băng
Treo nàng trên mặt nước.
Đêm đã thành thân thuộc
Như quảng trường nhỏ xinh
Đám dân phòng say rượu
Đập mạnh lên cửa nhà.
Xanh lá cây, ta yêu mi xanh lá cây.
Xanh lá cây gió. Xanh lá cây cành
Chiếc tàu trên biển cả.
Và con ngựa trên núi đồi.
TRẦN PHƯƠNG KỲ dịch
(theo bản tiếng Anh của Stephen Spender
và G.J. Gili trong Modern European Poetry,
Bentam Book, 1970)
(SH20/8-86)