VnMedia Xin giới thiệu một "tâm sự" khá dài của một blogger, cũng như lời chào "tạm biệt" với ngôi nhà ảo vốn "dễ thương" nhưng cũng không kém "đỏng đảnh" này. Tôi yêu ngôi nhà này. Ngày lạc bước vào đây, tôi không nghĩ rằng cuộc sống của mình đang rẽ sang một mùa yêu mới. Mùa yêu với đầy đủ mọi khía cạnh mà người ta có thể nghĩ tới.
Ngày ấy tôi bước chân từ tuổi đàn bà "ngơ ngác" sang mùa trái bắt đầu chín, bớt dần rồi những dở dở ương ương vui buồn vô cớ mà tâm hồn phụ nữ giai đoạn tuổi ba mấy không ai không mắc phải. Mãi sau này, nhìn lại, thấy mình vô cùng may mắn khi được trải nghiệm bước chuyển bản lề ấy với Y!360.
Đã chuẩn bị ít nhiều rằng khi người ta, dù đàn ông, đàn bà, bước qua bản lề 40 tuổi, sẽ có cú sốc chuyển đoạn. Sốc có thể căng thẳng gây những đổ vỡ, thất vọng cuộc sống. Sốc có thể như tơ ngó sen ràng rịt khiến tâm hồn con người như lắng xuống, như rối lên, như ngọt thăm thẳm, như mặn, như đắng đót phảng phất. Dù là thể nhẹ như vậy, đời sống thực cũng sẽ có những uể oải về sức lực, hoang hoải về tâm lý.
Lúc này mới thấm thía ích lợi của việc có một thùng nước gạo sẵn lòng cho ta rót vào mọi hay dở, buồn vui bối rối của cuộc đời. Trong một thời kỳ đặc biệt như thế, khi mà con người chuyển từ ưu thế tuổi trẻ, sức khoẻ, sang ưu thế về độ chín của suy nghĩ, ứng xử, thì rất cần một hoặc vài con người khác chấp nhận vô điều kiện, dìu ta vượt qua những lung bung về giá trị sống - điều khiến người ta dễ ngại ngần, mặc cảm, mất tự tin một cách trũng cả lòng.
Có lẽ cách hay nhất để nương vào mà trải qua nó, tất nhiên phải đến giờ này mình mới hiểu thấm thía, là tự mình đối diện, tự mình trải nghiệm với tâm thế "vừa đi vừa ngắm", kungfu cao hơn nữa thì "vừa đi vừa thưởng thức".
Quan trọng là tin rằng mình đang trải qua một giai đoạn không bao giờ lặp lại. Nó ý nghĩa, quý giá không, quý tới đâu hoàn toàn là do mình mà thôi. Ý nghĩ đó, niềm tự tin đó chỉ có được từ chắt chiu trải nghiệm của những chặng đời đã qua. Có lý gì không "thưởng thức" mà lại "bò lết"? Trong đời sống, mình có thể nghèo khó, giàu sang, sung sướng hay vất vả, nhưng thế giới tâm hồn và tuổi trời là của mình, mình có quyền tối cao đối với việc trải qua nó, chỉ có một cơ hội duy nhất.
Và trong thời khắc ấy của cuộc đời, vô tình tôi có blog YAHOO! 360. Hơn hai năm dan díu, nó đã chứa đựng rất nhiều những tử tế, những nhếu nháo mà một cánh chuồn chấp chới phải lướt qua, khi thì lâng lâng trên mây, lúc thì suýt rã cánh. Mỗi ngày tôi chăm chỉ giao lưu với bè bạn. Mỗi ngày tôi đều... đạo văn, nếu có thể nói là thế. Tôi đọc của bạn bè, rồi cảm nhận nào đó chạm vào nơ ron thần kinh chứa đựng những điều nhạy cảm trong lòng tôi. Nhói lên như chớp giật. Thế là tôi tuôn ra theo một cách không thể chủ động trong những comment.
Những comment ấy thường là đoản khúc hoàn chỉnh. Có thể không hoặc có qua chỉnh sửa, chúng chễm chệ về thành những entry, những sáng tạo độc lập trong blog này. Vì thế phải nói rằng nếu không có bè bạn tôi không thể có sức viết như thời gian qua. Không có bè bạn và những cú chớp loá ấy, tôi cũng sẽ không thấy được khả năng viết của mình sống lại đến mức khủng khiếp với chính mình như vậy. Quan trọng hơn hết, những cú chớp ấy đã kéo bật tiềm thức của tôi trải ra thành con chữ. Tôi có cơ hội để hiểu mình. Một thứ tư duy lộ thiên. Những ẩn ức được phơi ra, tất nhiên vì tôi không có đủ mãnh liệt để trải... truồng nó ra. Tôi, kẻ khốn khổ vì luôn ý thức rõ quá một vòng kim cô giá trị làm người, chừng mực trong bộc lộ, như một thói quen hợp lý với tính cách mình, nên chúng được thể hiện... hư ảo. Có lúc dưới dạng thơ, có lúc dưới dạng tản văn. Mỗi entry post hàng ngày đều thể hiện đích xác con người tôi tại thời điểm đó, dù trong nhiều trường hợp tôi chối rằng đó là xúc cảm cmt mà thôi. Thì chả nhẽ lên xứ ảo còn chơi trò ảo chi cho thành cuộc chơi giả tạo, mất công? Tất nhiên, hàhà, nhiều người vẫn nhận xét đọc AT quá khó hiểu và cứ... trơn chuội đi trong lòng bàn tay. Đó đôi khi chính là những người... hiểu nhất đấy. Có lẽ chính vì blog không thể co lại nữa, buộc phải public vì nhiều lý do khác nhau, nên nhật ký đời tư thường chỉ nằm ở tầng ngữ nghĩa nào đó thứ 3-4. Nó có thể khó hiểu với bè bạn rộng rãi, song tôi cũng may mắn có được sự sẻ chia của một nhóm bạn thấu hiểu. Có những người hiểu rất... khiếp. Họ hiểu quá, họ gần quá. Họ trở thành những người tôi chờ đợi hồi âm đến khắc khoải, dù chả phải xúc cảm yêu đương gì cả. Họ có thể comment, có thể chỉ âm thầm theo dõi và khi tiện dịp off hay gì đó sẽ chia sẻ.
Nhưng những người khác, chia sẻ vô comment khi đọc và cảm nhận tầng ý nghĩa thứ nhất, tầng đại chúng cũng khiến tôi được động viên lắm, dù cái họ hiểu lắm khi chả phải là cái "tôi". Nhận xét của họ giúp tôi tự tin hơn, biết cách điều chỉnh ngòi bút của mình, không đánh mất mình nhưng cũng hợp lý hơn khi thể hiện. Nói là bút pháp riêng được hiệu chỉnh có lẽ cũng không quá lời. Cám ơn bè bạn tôi.
Và cứ thế, những vui buồn của một tâm hồn chuyển đoạn, lúc trầm, lúc loạn được chia sẻ, đón nhận ấm áp. Chúng không có cơ hội để thành những ẩn ức tù túng, không trở thành trái phá trong lòng. Cuộc sống của tôi những ngày 360 vì thế trở nên nhẹ nhõm, mặn mà cả trong ảo và thực. Những ảo dần thành thực. Từ ảo ra thực gần như không có gì bước hẫng. Tôi có thêm rất nhiều châu ngọc tình đời từ 360.
Bạn nghĩ xem, khi lòng phơi phới thế, cớ gì lại không yêu?
Đôi lúc những vì sao xinh lấp lánh ánh sáng tâm hồn cũng đụng nhau đánh xoẹt. Câu chữ ma mị thế đấy. Những gì lòng người khó sẻ ở nhân gian cơm áo gạo tiền, lên đây cởi ra phóng khoáng để nhẹ gánh mà đi tiếp lại khiến gần gũi quá. Và giật mình đôi lúc nhận ra ai đó gần mình, gần với cái mình mong muốn được hiểu, được sẻ chia. Những bè bạn xung quanh không những bay lên với xúc cảm yêu mà còn có khi lấy nhau nữa. Trái ngang mọc ra ở đây cũng với mật độ dày đặc hơn ngoài đời vì những tâm hồn đụng nhau ngay chứ chả bị nhiễu sóng vì giá rau giá thịt. Thông cảm lúc này, không thể chấp nhận vụ kia. Ấy cũng là do bản năng và nhu cầu làm người phơi ra cách nào, tiết chế tới đâu. Tôi chắc thuộc vào nhóm blogger không chờ đợi những xúc cảm giới tính phiền phức, làm rối cuộc sống riêng tư. Trong một giai đoạn khó khăn tâm lý của đời người, như đã xác định ở trên, thì càng không muốn. Không tránh khỏi có những lúc nhận ra mình, ra bạn có xúc cảm bay bổng... Cũng nhờ thế mà hiểu ra cứ cứng nhắc xem xúc cảm là tội lỗi trước khi nó kịp chín thành hành vi thì quả là vội vã và ngoan cố.
Người đàn bà 40 tuổi hiểu xúc cảm là có thể tới như... bom tấn mà không tránh nổi. Còn muốn tránh hay không thì... tuỳ. Đôi lúc tôi cũng gặp phiền hà vì bom tấn rơi trúng ai đó mà mình dính miểng oan gia, dù tôi chả phải là bên A hay bên B trong vụ nổ bom ấy. Còn thì cũng theo tỷ lệ phổ quát của cuộc đời yên bình: các xúc cảm hoá thành hoa lành. Có lúc tôi đùa: tiện tình thì đẻ sòn sòn đứa thơ... Không có chàng thơ đâu, chỉ có những hiểu ra, ngộ ra về thế giới tâm hồn con người mà thôi. Quan trọng vô cùng với tôi khi thấm thía rằng: đàn bà, đàn ông nhận ra mình trong nhau. Nhưng khát khao là nhận ra mình, ra nhau là những con người với buồn vui hữu hạn, chứ không phải cứ chỉ nhận ra để yêu đương, để... làm tình. Thoải mái nhất, lý tưởng nhất là có những tâm hồn khác giới nhìn thấy ta là con người với hay dở có thực. Có lẽ tôi cũng may mắn có được một vài người bạn như vậy từ 360. Phê hơn cả yêu.
Và tôi yêu, tôi thả sức yêu. Bạn có cho rằng tôi đang khoe bề nổi tảng băng không, khi tôi nói rằng, bằng những gì tự chảy ra như khám phá ý nghĩ đích thực của mình trong trạng thái viết tuôn như ma mị, tôi hiểu rằng mình đã, đang và sẽ có thể yêu những người yêu tôi như thế nào. Nhiều lúc tôi vẫn cứ cho mình là kẻ sống quá ơ hờ nơi nhân thế, ích kỷ, vô cảm. Hậu quả, tôi không biết mình có khả năng yêu thương đến đâu với những người ruột thịt, những người thân thiết trong đời này. Khi tôi viết ra tình cảm mà tôi tự cho là ít ỏi, hạn hẹp của mình với họ, tôi có cơ hội để chiêm nghiệm nó. Tôi lại càng tự tin hơn về năng lực yêu thương của mình khi được bạn bè đọc, chia sẻ. Đừng giận tôi nhé khi có lúc tôi đã nghi ngờ độ xác thực của những khen chê trên blog. Riết rồi sống mãi mới hiểu đâu là lời thực. Và tôi cám ơn cuộc đời có lúc trao duyên cho tôi được gặp các bạn ở 360 để tạo thành điểm tựa đi tới.
Và tôi yêu tôi, tôi yêu những mất mát, những ngốc nghếch. Tôi học cách yêu mình, không dằn vặt mình về những điều không thể làm lại. Lạ thật, tất cả những cái đó rất thực trong đời, thế mà lại chỉ được giải thoát khi tôi trải lòng trên blog. Bao nhiêu năm sống trên đời, tôi là kẻ cả nể đến mức nghĩ tới nói 'không" đã lạnh lạnh sống lưng. Thế mà giờ đây, nhờ đời sống blog trong thời điểm giao mùa tuổi mới, tôi biết cách bớt dần cả nể, dù biết không dễ đâu - nó hay tái phát. Dù sao, biết yêu mình hơn trong cái kiếp người tất bật này cũng đã là may lắm. Đàn bà - những người bạn của tôi, nhận ra điều này nhiều khi muộn lắm, chỉ còn những lời chua chát cảnh báo kẻ đi sau. Có lẽ tôi sẽ không phải chua chát như vậy. Thế là rất hên.
Dài câu chữ quá rồi. Cuộc chơi 360 sắp dừng lại. Lời cuối cần nói là: tôi yêu bạn, mỗi người bạn còn lại đến giờ này với tôi. Tôi yêu, yêu đấy, không cần dấu diếm đâu. Có lúc những lao xao suýt vượt qua hơi thở. Điều đó cũng là có thật. May mắn, xúc cảm ấy không trở thành phiền hà, tai hoạ, không làm tôi mệt mỏi, chán chường mà tiêu tán sự nghiệp blog vì chính mình tự ngán trước khi... chồng "oánh".
Và trước giây phút cuối của Yh360, thở phào vì chặng đường đã qua trọn vẹn, mãi là long lanh yêu dấu trong tôi. Những gì thu lượm được trên cánh đồng bát ngát này cực kỳ có ích về nghĩa đen và nghĩa bóng, về nghĩa tinh thần và vật chất cho cuộc đời tôi. Có lẽ tới ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi sẽ thử lượng giá nó. Theo VnMedia |