| PHAN TRUNG THÀNH
 
 Trong lời
 
 đôi bờ rời ra tìm nguồn sông khác
 con đò vừa chạy vừa trôi
 Mái chèo khua vang thời cơ đơm biếc
 mũi nằm phơi chân đồi
 diện tích mồ hôi loé sáng quên màu gạch nối
 mưa vung từng trận dậy thì
 cánh đồng bao yêu ngày nhận mặt
 vẫn còn sấm sét mùa đi
 2-2001
 
 Ngày vắng
 (gửi Vương)
 
 khúc sông nào đủ rộng cho mỗi lần ta bay
 mà nhiều khi bờ kia buông dốc
 gió từng đêm
 chất đầy
 chúng ta gần nhau nhiều chiều để nhận ra ngày vắng
 kí ức mưa phùn quét sáng
 lên ngực sông
 vừa mở vòng tay
 sóng vẫn không thôi tung trứng tóc dài
 vào câu thơ trôi dạt
 khi bờ kia đuối dốc
 khúc sông nào đủ rộng cho mỗi lần ta bay
 01/2002
 
 Chuyến
 
 đánh võng vào cánh đồng lưới trắng
 tôi bơi như đàn sếu rụng tóc
 qua đầm hay nơi xa nào biết
 cha tôi, người kí âm đầu tiên lên quãng sông mắt nhìn buốt đáy
 mỗi chiều chờ nhau trong ngày bằng li rượu đuối dốc
 không ai buông vào nhau tiếng trở mình lặng lẽ
 những noi cá no phồng cữ sóng
 lần lượt theo lên bờ trong tiếng răng rắc khớp xương
 ai trong họ nhìn sông lần cuối
 chỉ còn những chiếc vẩy rung lên ở phía ngược nguồn
 bỏ trôi
 tiếng trở mình lặng lẽ
 10/2001
 
 MAI BÁ ẤN
 
 Cỏ sắc
 Tặng nhà thơ Thanh Thảo
 
 Trước dữ dội đạn bom và máu xương chiến tranh
 anh hát lời mềm và xanh mơn của cỏ
 vương theo dấu chân hành quân
 về biển
 đón mặt trời
 
 Đứng trong vòm che mười lăm năm hoà bình đầu tiên
 anh lặng lẽ đếm và xếp
 Đếm toát mồ hôi
 dẫu phép dếm chỉ bắt đầu từ một
 Và tư duy xếp
 khối ru - bích vuông
 
 Con tàu trườn mình qua dốc
 sắp về ga
 hú còi bình yên trong những dao động sóng
 
 Sợ mất sóng tâm hồn (trái tim nằm ngoài vùng phủ sóng)
 anh quay về cùng trẻ thơ
 lăn trần trong cát
 bơi truồng trong sóng
 vô tư hát dịu nỗi đau
 
 Bám gốc rạ quê nghèo,
 giam mình trên gác hẹp
 anh phóng ăng - ten tự phủ sóng mình
 mê mải viết những dài những ngắn
 Lấy ngắn nuôi dài
 lấy dài an ủi ngắn
 cười rung bọt trắng, say men thời gian
 Nhấp ngụm bia
 chếnh choáng bước trên đường thơ bất định...
 Anh đi...
 quên đánh thuế thu nhập đời mình
 lặng lẽ người đàn bà Chàm bí ẩn
 mải mê đi trên cỏ sắc dọc miền Trung
 12-2001
 
 Mẹ
 
 Con ve nằm khóc trên chạc ổi
 Ru hạ tàn trưa nồng đầu thu
 Con dế nỉ non trong xó tối
 Giục đêm tàn... kết thúc lời ru
 
 Thạch sùng ru đêm
 đàn gà ru sáng
 Con chào mào hát lửng giữa chừng trưa...
 
 Phải mẹ khóc cả một đời thầm lặng
 Thành lời ru bên những chiếc nôi đưa?
 
 NGUYỄN THỊ PHƯỚC
 
 Mẹ tôi
 
 Dặn tôi uống nắng đồng làng
 Ai biết cơm ngọc lúa vàng thì yêu
 
 Xem văn làm báo cũng nhiều
 Vẫn thèm nghe mẹ đọc Kiều như xưa
 Chuyện Tống Trân với Cúc Hoa
 Giọng Cuồi (*) mẹ kể, hơn là văn công...
 
 Sức xuân mẹ trả cho đồng
 (Dẻo thơm mớm những nụ hồng năm nao)
 Trả đời những cuốc những cào
 chiếc đòn gánh nhẵn tạc vào trong tim
 Cũng không cám bã, chỉ kim
 Mẹ tôi ngồi giữ tiếng chim trong vườn
 Giữ cho ruộng đất cái khôn
 Luống rau, bờ dậu - cái hồn, thẳng ngay
 Giữ cho con cháu sum vầy
 biết thương kẻ khó, hễ vay trả nhiều (**)
 
 Mẹ tôi ngồi khoác áo chiều
 Mà còn giữ đấy những điều tôi mơ...
 Vinh, 10-2001
 
 -----------------------
 * Kẻ Cuồi nay là Thọ Thành, Yên Thành, Nghệ An
 ** Tục ngữ: "Vay chín thì trả cả mười..."
 
 HỒNG THỊ VINH
 
 Như loài hoa cỏ
 
 Ly rượu ấy
 Đã một lần uống cạn
 Say một lần xem cảm giác ra sao
 Đi vào mộng rồi đi ra ngoài thực
 Tỉnh mắt nhìn
 Vóc dáng đã hư hao
 
 Rượu đắng lắm
 Chỉ nhấp vào một ít
 Tan cơn sầu
 Đỏ mặt có là bao
 Có bước thấp
 Có bước cao
 Cũng đi về một cõi
 Một chút ngả nghiêng vui
 Một chút ngả nghiêng sầu
 Nghe mơ hồ tiếng gõ nhịp thời gian
 
 Tỉnh đứng vững
 Mà say càng đứng vững
 Dẫu đã biết hồn mình không điểm tựa
 Rượu thì đắng
 Bước chân đời đã choáng
 Cuộc ngả nghiêng ai chẳng một lần
 Muốn sống mãi như loài hoa cỏ
 Hết nắng rồi vẫn mát giọt sương mai.
 
 Kẻ hành khất hắt hủi ấy
 (Ouvres moi cette porte òu je frappe en pleurant)
 
 Trước ngưỡng cửa của cung điện nguy nga lộng lẫy, hãy cho tôi vào tìm phế tích. Đâu gác tía lầu son chuông vàng khánh ngọc. Đâu nhã nhạc lụa là một thời đùa hoa giỡn ngọc, một thời nát ngọc chìm châu.
 Cổ thành mái phủ tường rêu in dấu thịnh suy một thời hưng phế.
 Trước ngưỡng cửa một lâu đài, hãy cho tôi vào tìm chứng tích những cuộc tình vương giả. Những tâm hồn lạnh giá và những ước mơ cháy bỏng. Những tiểu thơ công tử thay tình như thay áo. Những trái tim trọn nghĩa thuỷ chung.
 Xin ghi lại những tiếng khóc tiếng cười chân giả bi hài phía sau cánh cửa một rạp hát. Những lớp áo phường tuồng và những khuôn mặt thật sau cánh gà.
 Tôi hành khất tiếng mõ sớm chuông chiều trước mái hiên những ngôi chùa tĩnh lặng. Chốn u tịch sáng lẽ sắc không, luân thường hư huyễn.
 Về phía phố phường, bên trong những cánh cửa kính nhiều màu, dù không trong suốt nhưng vẫn không giấu được niềm thống khổ và an lạc bất luận người sang kẻ hèn.
 Hãy cho xin lẽ được thua định mệnh. Những nhọc nhằn nhận chìm đời sống và những ước mơ gởi cánh diều bay. Không có đau thương không có hạnh phúc sẽ không thành đời.
 Tôi đã đi qua đời bằng mọi lối. Những con đường thân quen và những miền rất lạ. Một kẻ hành khất giàu tình yêu nhưng nghèo lẽ sống. Muốn dừng chân sau lộ trình dài.
 Hãy mở cho tôi một cánh cửa, dù là khung cửa hẹp. Cánh cửa của con tim. Tôi chỉ xin một tấm lòng.
 
 
 (nguồn: TCSH số 162 - 08 - 2002)
 
 |