Tạp chí Sông Hương - Số 164 (tháng 10)
Chùm thơ Văn Lợi
15:26 | 04/09/2008
VĂN LỢILTS: Trong số này, Sông Hương định dành trọn trang thơ cho "phái đẹp". Song có một "đấng mày râu" gửi tới một chùm thơ viết về MẸ khá cảm động nên Toà soạn không nỡ bỏ qua…
Viết về mẹ thì bất cứ người cầm bút nào cũng đã từng nhưng viết hàng trăm bài và in riêng về một đề tài thì hiếm có. Nhân dịp nhà thơ Văn Lợi sắp xuất bản tập thơ TÌNH MẸ, S.H xin trân trọng giới thiệu một chùm trong tập thơ đó.
Nói với Mẹ
Con sinh ra thì Cha đã mất rồi Chỉ biết Mẹ tảo tần sớm tối Nhưng con hiểu Cha từng lời ăn, tiếng nói. Qua thường ngày mẹ nhắc về Cha. Và Cha sống bằng cuộc đời của mẹ.
Cuộc đời Mẹ như cây tre trăm đốt. Mỗi đốt tròn săn mỗi gánh đường đời Mẹ chạy giặc thuở nước chìm trong tối Con ra đời trong xích xiết vành nôi.
Và Mẹ nuôi con bằng cuộc đời của Mẹ Trăm mối cưu mang một mối đời con Mẹ nhận hết chín chiều khổ ải Mong con thành người trả nợ Nước Non
Qua dáng Mẹ, Mẹ ơi con nhận rõ Vóc dáng Cha trung thực, nhân tình. Con biết mình phải sống thêm phần đời Cha để lại Và phần đời son trẻ Mẹ hy sinh.
Con không dám nói những điều to tát Chỉ xin thưa với Mẹ một lời thôi Con đã sống trọn niềm tin của Mẹ Là một Đứa con - là một Con người! Năm 1997
Mẹ ơi !
Mẹ ơi ! khi mẹ không còn Thì con mới rõ núi mòn một bên Thì con mới hiểu đất thiêng Thì con mới thấy nặng niềm tâm tư Một đời cay đắng có dư Mẹ không ca thán, coi như lẽ đời Lao lung vẫn thắm nụ cười Mẹ thường khuyên bảo: lắm người khổ hơn! Mẹ ơi! khi mẹ không còn Con thêm thấu hiểu vuông tròn nghĩa nhân Bao người theo mẹ đưa chân Để như thấy mẹ vẫn gần đâu đây Để như có mẹ những ngày Ngọt bùi chia sẻ, đắng cay nhận vào Mẹ đi thanh thản nhường bao Nhân sinh đời mẹ lắng vào đời con... Mẹ ơi! khi mẹ không còn Nén nhang con thắp cháy tròn vòng thơm! 27-6-2002
Lòng Mẹ
Nơi mẹ sinh ra, đất Phù Kinh Núi tựa Rồng bay, cảnh hữu tình Non nước trời mây man mác ấy Lắng vào đời mẹ lẽ nhân sinh.
Phận gái theo chồng, biền biệt quê Day dứt tâm can mỗi độ về Khói hương, mộ ngoại ai chăm chút Lòng mẹ khôn chừng nguôi tái tê.
Con nói mẹ hay mộ ngoại mình Đã xây bề thế, thoả vong linh Các anh, các cậu chu toàn lắm Thương ngoại cùng nhau nguyện giữ gìn
Nghe thế, mẹ cười nước mắt rơi Mẹ bảo: Từ nay mãn nguyện rồi Ước trời cho sớm về theo ngoại Ôm đau nằm mãi, khổ con thôi!
Rồi mẹ ra đi thật nhẹ nhàng Như không vướng bận chốn nhân gian Một đời cay cực nơi trần thế Giờ hẳn mẹ vui dưới Suối Vàng!
(nguồn: TCSH số 164 - 10 - 2002)
|
Các bài mới
Các bài đã đăng