Tạp chí Sông Hương - Số 165 (tháng 11)
Thơ Dự Thi 11-2002
09:54 | 08/09/2008
Phạm Khang - Lê Ngã Lễ - Phan Đình Tiến
PHẠM KHANG
Cạm bẫy Tưởng nhớ Pútskin
Đối mặt với ông là đấu thủ thiện xạ Đấu súng không phải là khuôn mặt của thi ca Lịch sử sờ vào gáy của nhà thơ Hai đấu thủ đã chọn cho mình khẩu súng tốt nhất Dưới vòm trời tuyết băng...
Đối mặt với ông là đấu thủ thiện xạ Sau lưng ông là những bài thơ về nước Nga nức nở, những con đường ngục tù hun hút, tình yêu, đau khổ và cả sự hoảng loạn của tâm linh Ông viết về phụ nữ đẹp như những lời cầu hôn Những bài ca đã có và không có Những số phận bị bỏ quên, những mẫu người thừa của thời Đế chế Khuôn mặt gái quê đam mê, vụng dại Thảo nguyên xanh và lũ cừu thiếu người chăn dắt Vò rượu mu-rích đến bộ cánh trinh bạch trưởng giả Thanh gươm của kỵ sĩ không đầu... Tất cả bây giờ xếp hàng trên giá sách Tất cả bây giờ nín lặng, hư không...
Đối mặt với ông là đấu thủ thiện xạ Một gã móc túi đích danh Cái chết rình rập nhà thơ Thiên tài tính bằng giây Những nền văn minh ngủ gật
Súng nổ Ông gục ngã Máu của ông đỏ loang trên tuyết Ôi nước Nga! Nước Nga! Bẫy đã sập, nhà thơ không còn nữa Và ở đâu đó, ở đâu đó có hàng triệu hàng triệu trái tim đàn bà lặng lẽ chôn cất ngôi mộ khổng lồ của ông.
Ngọn nến Nhớ Nguyễn Thế Phương
Ngọn nến leo lét Rọi chút ánh sáng yếu ớt vào linh thiêng Chập chờn thánh giá Run rẩy dò xét sự đa cảm Mờ ảo những khuôn mặt mặc niệm.
Trong hữu hạn ngọn nến cháy Xô bồ những lời than thở Những bí mật riêng tư sám hối Rót lệ vào thăm thẳm cô đơn...
Người ta nhiều khi phải đi qua ngọn nến Bằng con đường vòng vô tận Không biết ngọn nến kia đang khóc hộ cho mình.
LÊ NGÃ LỄ
Lên Bạch Mã
Len theo vách núi Lên non Dấu xưa rêu phủ Vẫn còn hạo nhiên Vờn trong dòng thác Đỗ Quyên Rừng cây xanh thẳm Non thiêng vơi buồn
Ngũ Hồ thức dưới Mây ngàn Chợt nghe nước chảy Qua miền nhân gian Ai đã qua đây Một lần Ngàn năm non nước Rưng rưng trong hồn Chiều nay Bạch Mã Trên non Nhìn đời chiếc bóng Vuông tròn hư không? Chiều Bạch Mã 6/2002
PHAN ĐÌNH TIẾN
Quán Âm Phủ Tặng Huế
Tôi vào quán Âm phủ Ăn bữa cơm trần gian Những ngón tay thiếu nữ Mềm tựa làn khói nhang
Nơi đây là âm phủ Của xứ sở mưa đầy Con gái như tiên hội Phố phường say như mây
Mai kia về âm phủ Hồn sẽ trở lại đây Thăm người xưa cảnh cũ Xin em bàn tay gầy
Đem xuống chốn Âm phủ Ta mở quán Trần Gian Trần gian và Âm phủ Lại yêu nhau say tràn.
Dọc triền đơn chiếc
Tận chót ngày mỏi mòn ruột đá Màn nước đêm chua ẩm manh đời Xin đừng lạc vũng lầy phụ nghĩa Phía tôi đi sũng ướt chân trời
Em là cỏ - sao không hiền như cỏ Thảm non xanh nhọn sắc hơn chông Tôi dừng bước bạc phờ thành cổ Cơn mưa nào phải hoá rêu phong
Trên triền rêu một lối về đơn chiếc Bên vũng lầy và thảm non xanh Ngày cháy ngày Bao ngày thành vô vị Gầy rộc đêm Chưa một phút sang canh.
Đêm thở
Không còn là đêm Là chuyến tàu cuồng phong chấn địa Tôi ngồi toa nước mắt Những số phận lên xuống những nhà ga chưa đến bao giờ Hành khách không chung ga cuối
Hãy cho tôi xuống Hãy đuổi tôi xuống Kẻ lậu vé của cuộc hành trình Bỗng dưng thành chính khách chờ rạng sáng
Những cơn khát cháy mòn khát vọng Trên cỗ xe mục rỉ ưu phiền Nghiến dọc đêm hớp ngang cuối sáng Tiếng cười phía sau Tiếng khóc phía trước Chỗ tôi ngồi tiếng thở dồn căng Hà Nội, tháng giêng Nhâm Ngọ
(nguồn: TCSH số 165 - 11 - 2002)
|
Các bài mới