Tạp chí Sông Hương - Số 165 (tháng 11)
Chùm thơ Trương Đăng Dung
10:27 | 08/09/2008
TRƯƠNG ĐĂNG DUNGSinh ngày 8-5-1955 tại Diễn Trường, Diễn Thành, Nghệ An.Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, đại học Tổng hợp
Budapest
, Hunggari.Hiện là PGS.TS. Phó Viện trưởng Viện Văn học Việt .Hội viên Hội Nhà văn Việt .Tham gia giảng dạy nghiên cứu sinh và cao học ở các trường đại học.
Các công trình và tác phẩm đã công bố: + Dịch Truyện Kiều sang tiếng Hungari, BXB Europa 1989. + Dịch tiểu thuyết Lâu đài của Franz Kafka sang tiếng Việt, NXB Văn học 1998. + Nhiều công trình mỹ học và nghiên cứu lý luận văn học hiện đại khác. + Có thơ in từ năm 1978. Sau đó 15 năm xuất hiện lại trên trang thơ TCSH. Nhân ngày Nhà giáo Việt năm nay, SH xin trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của anh.
Có một thời
Có một thời đến bữa cơm mẹ ngồi đợi vét nồi Răng mẹ rụng lúc nào không biết nữa.
Có một thời trẻ con sợ búp bê và không thích sữa.
Có một thời Anh đi bên tôi mà sao cách trở.
Có một thời Đi về đâu mà ai cũng vội. Có một thời Hạt bụi cũng quẩn quanh.
Có một thời Nghe hát dân ca lòng ta mệt mỏi.
Có một thời Nghe lá vàng rơi lòng ta không xào xạc.
Có một thời đứng trước tổ chim lòng ta đầy mưu toan độc ác.
Có một thời em rực rỡ mà hồn tôi sa mạc.
Có một thời Có một thời Ta đã sống thật sao?
Có thể
Có thể em quên rằng anh đã gặp em hai mươi ba ngàn năm về trước ở một bến sông. Có thể em đã quên cánh buồm nâu ngày ấy trôi giữa trời xanh không biết đến bao giờ. Có thể em đã quên những dấu chân em trên cát nơi bình minh tạm trú trước hoàng hôn. Anh cảm nhận thời gian qua từng giọt nước hai mươi ba ngàn năm trong giọt nước mắt này, giọt nước của ngày xưa còn lại đến hôm nay.
Anh trở về với bến sông xưa, em không nhớ thời gian nước chảy anh không biết những ngày thơ bé ấy. Những giọt nước qua má, qua môi rơi xuống bàn tay nóng ấm hơi người. Ta soi bóng. Sông vẫn bình yên hát khúc vô tư trời vẫn xanh như thế tự bao giờ em toả sáng giữa đời anh lặng lẽ...
Anh không biết dòng sông trôi về đâu bốn mươi sáu ngàn năm nữa. Có thể em vẫn nhớ một ô cửa của con tàu nơi anh đứng, và bàn tay thấp thoáng vẫy trong đêm. Có thể em vẫn nhớ những vầng trăng thức trắng lá rơi thảng thốt trước thềm. Có thể em vẫn nhớ một bóng hình, giọng nói đã tan trong sương khói những kiếp người 4/2001
Ảo ảnh
Bao năm rồi anh tìm em trong những bình minh không có mặt trời trong những lâu đài chỉ có cánh dơi trong những giấc mơ không đầu không cuối.
Anh hỏi dòng sông về hạnh phúc trên đời sông trả lời anh sông chỉ biết trôi, anh hỏi ngọn núi núi trả lời anh núi chỉ biết ngồi, anh hỏi con người người trả lời anh bằng nước mắt rơi!
Thôi em đừng khóc rồi sẽ qua đi kiếp người ngắn ngủi, một ngày kia hết mọi buồn vui chui xuống cỏ ta sẽ nằm dưới cỏ bàn tay ta bất động giữa đất dày bàn tay ta thôi tìm nhau run rẩy.
Em ở lại một lần nữa cùng anh giữa mùa trăng sắp lụi ta cùng nghe tiếng muôn loài hấp hối tiếng côn trùng trong cát bụi sinh sôi.
Anh nhìn vào mắt em thấy hình anh ở đó
nếu mắt em khép lại ảnh hình kia chỉ còn lại trong em anh không còn thấy anh trong hiện tại chỉ thấy em với những hình những ảnh của mùa hè dang qua một góc vườn và mấy khóm hoa
chiếc ghế bỏ quên cơn mưa mùa hạ tóc bà bạc xoá thấp thoáng bên khung cửa nắng nhoà. (nguồn: TCSH số 165 - 11 - 2002)
|
Các bài mới
Các bài đã đăng