Tạp chí Sông Hương - Số 228 (tháng 2)
Thơ Sông Hương 02-2008 (2)
16:48 | 10/09/2008
Huỳnh Thúy Kiều - Đức Sơn - Kiều Trung Phương - Thạch Quỳ - Lưu Ly - Trần Hạ Tháp - Nguyễn Thị Anh Đào - Văn Hữu Tứ - Văn Công Hùng - Nguyễn Tiến Chủng - Thái Doãn Long  - Hải Trung - Đông Hà - Nguyễn Văn Thanh - Hồng Vinh - Phụng Lam - Nguyễn Thụy Kha

HUỲNH THÚY KIỀU

Núi mơ

Nắng tuột khỏi chiều
Trượt dài theo bóng dại hoàng hôn
Đi về nơi phế hoang cám dỗ
Tích trầm đêm
Vết hằn chiêm bao hồng tinh cầu rớt giấc

Suối cưỡng bức đá khe
Màu ba-zan hứng vực sâu chảy xiết
Ướt rượt đường cong mụ mị
Ngõ trăng lạnh
Ngắc ngứ tiếng rên ngộp thở núi đồi

Xối nức nở vào trăm ngàn môi nhớ
Khóc sũng mưa
Hương gió tuôn tràn. Băng chảy

Phía sương tan phù du
Đôi bồng ảo nhú mầm mười tám
Cắm phực cội nguồn
Rền triệu triệu thanh âm loang hạnh phúc

Mơ nhào nặn hình hài
Dấu thiên di mất hút
Nếp đa đoan kéo thực tại
Vùng thịt da song hành
Ngửa mặt trời anh khát thảo nguyên em.


ĐỨC SƠN

Không gian huyền

Đừng trách tháng ngày nắng mưa
Đừng trách con thuyền thẳng hướng con sóng cả
Nhớ cánh buồm ăn gió xa khơi

Lóng lánh rắc hạt miền em biếc tím
Miền cát tôi thẳm đêm ngóng từng con nước
Nỗi nhớ đầy vơi chút xao lòng
Trách chi vầng trăng muộn

Tôi huyền hoặc bước theo con sóng cạn
Huyền hoặc thầm thì bờ mi biển
Giọt mặn nhớ
Giọt lan toả úp mặt trống không

Giọt giọt tìm về cỏ may giăng buông buốt giá

Huyền hoặc đám mây lãng đãng thi vị
Niềm riêng dắt trăng ảo vàng bờ cát
Ảo ngôi nhà trú ngụ tôi và em


KIỀU TRUNG PHƯƠNG

Lửa

"Lửa thiêng"
tắt
lửa tình
già.

Đau người
trong cuộc
thế là
thơ đau.

Nén linh hương
thắp
nguyện cầu.

Hồn siêu
thoát
thơ
nhiệm mầu bay lên...


THẠCH QUỲ

Gửi...

Với cảm giác yêu đương, tôi người xa lạ
Không cả nụ cười để tặng cho em
Và thơ tôi như dao chém đá
Đá trơ gan dao tôi rỉ hoen

Nếu trên đời thảng hoặc một vài em
Tơ tưởng đến, tôi đành nói thật
Tôi thiếu cả hồng cầu trên mặt
Và đồng tiền trong túi thì không

Có đôi khi vô cớ bỗng nao lòng
Thấy hạt bụi dưới chân mình lấp lánh
Cũng có phút ê va trong suối tắm
Nàng tiên cá trườn mình dâng sóng thuỷ tinh

Nhưng hồn tôi câm bặt, lặng thinh
Tôi ngáp vặt, buồn nôn và ngái ngủ
Cũng có thể vì thơ mà xấu hổ
Tơ lơ mơ mình đánh lạc mất mình...

LƯU LY

Đêm hồi sinh

Cơn lốc xoáy mang anh về trong chốc lát
Hạnh phúc đến với em không là sự thật
Sóng sánh giấc mơ
Ân ái ngỡ ngàng

Giá như...
Trái tim anh đặt bảng giá viết tên
Để em có thể mua về
(dẫu bằng muôn vạn ngàn cay đắng)
Thế giới em sẽ có anh đồng vọng
Trong trái tim yêu lấp lánh những nụ cười...

TRẦN HẠ THÁP                            

Giường ruộng

Cánh đồng quạt than
Cháy mặt trời quay thịt
Hun khói lưng
Nêm muối mồ hôi chảy mỡ

Mồi nhậu hạt cơm
Dát vàng đất sét 
Đóng khung giường ruộng(*)
Lồng khuôn mặt tổ tiên
Vết chân chim nứt nẻ
 Nói mãi về những người không nói
Không nói về những người nói mãi
Kẻ gặt không nhậu
Người nhậu không gặt
Đất có chảy như nước
Về nguồn tận nơi đâu
Cuộc hành hương bằng cuốc
Mòn vẹt lưỡi mặt trăng
Lật soi nhìn
Gốc bốn ngàn năm toóc rạ 
Tắc, rì tam đa
Hưởng phước sáu chân                                                                
Người - trâu - đất nhật tụng
Oàm oạp bước keo sơn
Sỉa bàn chân đỉa bám
Công án ma
Đến bao giờ đốn ngộ
Người đời xưa chợp mắt
Nằm kê gối cồn hoang

Vẫn chưa về nhà
Giữ đất thiêng
Đến nay mạ xanh
                     còn trải chiếu
Cổ tích kể gì
Tiếng quạ kêu để lại
Lúa hay khế vàng
Túi sáu gang
Còn trấu tro vãi xuống
Giường ruộng dọc ngang
Nổi gân đất hàng hàng
Giường chưa ai dám ngủ.
         
------------------
 (*) Giường ruộng : Bốn bờ đất giới hạn thửa ruộng.

NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
 
Vô đề
     
Đêm lột trần những mảng tối
Trăng
Viễn trong và dòng sông trắng xóa
Một cuộc tình vừa chạm qua tim?
 
Xòa mái tóc ngà lên đêm
Chiếc lược gãy
Cây cầu cong
Vắt ngang nỗi nhớ nông cuội của em
Anh – con đường không điểm dừng
Ngôi nhà khoá trái những miền yêu thương cũ.
 
Nỗi nhớ khan đặc sương đông
Đậu lên bờ vai nhắc nhớ
Mùa đông thiếu hơi ấm môi người.
 
Trăng
Viễn trong hơn nước mắt
Cho cuộc tình Ngưu lang Chức nữ
Xóa nhòa giấu tích xa xưa…
 
Có đêm thiêng bên bờ yêu mãnh liệt
Cỏ hoang vu che hết lối em về.

 
VĂN HỮU TỨ

Lững xuân

Sóng vỗ cuối hai bờ huyền hoặc
Tà áo vàng thu ẩm mốc
Lối cũ tường rêu mờ ngón
Lưu ly đầm ướt giọt hồng tươi

Gửi tặng cho em nụ cười xanh
Gửi tặng mùa xuân nốt nhạc rung
Gửi tặng giấc mơ em bé
Câu hát người mù ngồi quán sông


VĂN CÔNG HÙNG

Nhặt trên net

hoa hồng
gõ vào đêm
bật lên giấc mơ bạc trắng
Hoàng Cát làm thơ gọi Nguyễn Trọng Tạo
tuổi già nép vào khe cửa
đâu đây như hạt táo nảy mầm
                       
điện thoại di động tích hợp quay phim
một cháu mười chín tuổi ngông cuồng và dại dột
vèo như tàn trúc
hàng triệu comment ngơ ngẩn giữa trời

một bài thơ giống bài thơ
những trái tim bất ngờ trùng nhịp?
có những sự thật thật hơn sự thật
bỗng nhiên cười hềnh hệch trong nhau...
                       
thì ra nỗi buồn luôn có mẫu số chung
nỗi buồn luôn luôn sẵn sàng lan tỏa
nỗi buồn thương nhau trong cô đơn lặng lẽ
nỗi buồn đông cô trong mỗi phận người

ngại ngần gì em
hoa hồng không nở nữa

hoa hồng không nở nữa...

NGUYỄN TIẾN CHỦNG

Chiều Hương Tích

Mặc khách thung dung tìm cõi Phật
Tao nhân lững thững ngắm mây trời
Người về khuất nẻo chiều Hương Tích
Phủ bóng mờ lưng núi khơi vơi…


THÁI DOÃN LONG

Ví dặm
                                Kính tặng mẹ

Nghe như nước sông Lam
Chảy tràn qua ví dặm
Nghe như tiếng gió ngàn
Vi vu niềm nhớ bạn

Hát bao điều nỉ non
Đàn một dây cũng đủ
Cõi lòng ông già mù
Bừng sáng giữa vu vơ

Thảng thốt lời mẹ ru
Xưa bà ngồi nhen lửa
Đất nước còn chia nửa
Khói mặt bà trầm tư

Chỉ miếng trầu câu ví
Khuây đời mẹ lấm bùn
Mo cau gói thơm thảo
Nhắc mãi chiều con đi

Con đứa Bắc đứa Nam
Đục trong nước sông Lam
Lòng mẹ như đòn gánh
Tao dóng căng dây đàn

Giữa mênh mông bát ngát
Chớp bể rồi mưa nguồn
Ai tìm tôi câu hát
Réo rắt phiên chợ Khuôn

Có ai về Đô Lương
Theo điệu ví ngược Lường
Con tim nào khắc khoải
Nhớ hoài miền quê hương


HẢI  TRUNG

Đồng dao đầu năm

chẳng gió ẵm đưa
rung rinh bóng nắng
chẳng hoàng hôn ám
tóc cũng điểm vôi

chẳng anh chẳng tôi
mà thành bè bạn
cái bóng lũi lầm
lớn thêm một tuổi

câu thơ viết vội
thêm phiền nếp nhăn
những chuyện lăn tăn
vất va vất vưởng

ồ, thời gian, thưởng
một ngày đầu năm
kiếm một quẻ xăm
xem đời sấp ngửa

mùa xuân xộc cửa
dẫu chưa kịp mời
ngoài kia em ơi
gót đông vừa trở...


ĐÔNG HÀ

Mùa xuân trên núi

Mơ mùa xuân bật mầm trong tóc
như thủa xưa gội áo hoa huyền
ai gõ cửa nghe dường vội vã
tiếng xa dần bé tự bàn tay

Thôi thì đợi cho người trễ hẹn
đợi quá ra giêng hoa cải hoá tro tàn
cầm kỷ niệm rải đầy vào nông nổi
nông nổi tan thành một chuyến tan hoang

Để mùa xuân có người con gái
đổi trái tim tự thủa liêu trai tình
đem lên núi đặt thành vùng vụng dại
đến đêm rằm thành trái đắng hoa trăng

NGUYỄN VĂN THANH

Viết trong cô đơn

Bệnh sinh cô đơn hay cô đơn sinh bệnh?
chiều ho khan
tối rét run giường
gối chăn xiêu lệch nhàu trống vắng
ta gọi em
đáp lại tiếng vọng của bức tường.

Bệnh sinh cô đơn hay cô đơn sinh bệnh?
sáng tê chân
trưa hâm hấp đỉnh đầu
vừng hồng trong mắt xoay ảo ảnh
ta gọi ta
đáp lại chính ta thôi

Ta gọi thơ
thơ dịu ngọt đáp lời
mai dùng cả phút giây hấp hối
để viết câu thơ cuối tặng đời.


HỒNG VINH

Vọng âm của chữ

Không có gì dễ thương hơn nỗi buồn
Nó không bỏ ta đi
Không có gì vô tâm như niềm vui
Nó thường bỏ ta đi
Đầy ắp này so sánh với hụt hẫng kia
Đặt nó lên bàn cân
Cán cân thời gian, kiếp người...

Bây giờ lời nói viết ra
Vỗ nghĩa thành ra có nghĩa
Ý nghĩa của sự vô nghĩa
Ý nghĩa của chiếc miệng huyệt đang mở ra
Và những xác chữ cuối cùng

Không có loài hoa nào nở để phủ lên khô hạn
Khi ngữ ngôn không mang hơi thở hạt mầm
Có thể nỗi buồn trở nặng trên vai
Người mang vác thiên chức của chữ
Nhưng sẽ được đặt vào đền thiêng
Hết sức thầm lặng nhưng rất trân trọng

PHỤNG LAM

Ngày mới

Giọt tàn đông
đốt khói bay
xông đêm trừ tịch
mở ngày thanh tân

Giọt si
rơi ngực cỏ mềm
giấc mơ xanh
ngợp
mắt em bãi cồn
Gởi
đầu ngày mới nụ hôn
hái tiếng chim
tặng
mùa non khúc tình.

NGUYỄN THỤY KHA

Một ngọn lửa
                                                Tưởng biệt Nguyễn Hữu Đang

Như sự thật vương triều nào cũng sợ
Người sinh ra toàn lửa trong mình
Đưa quốc ngữ vào dân, muốn tự do sáng tạo nhân văn
Người đã cháy tận cùng không do dự

Người đã chịu dập vùi như cỏ
Những tháng năm cô độc khóc cười
Cứ trai tân dọc tuổi, mình thất lỡ
Cùng dân đen nhặt cơm vãi cơm rơi

Cùng dân đen dựng tầm vóc giữa đời
Người ép mình vào góc rừng tuyệt lộ
Như sự thật Người vụt lên vách đá
Một tượng đài do lửa tạc ra.

(nguồn: TCSH số 228 - 02 - 2008)

 

Các bài mới
Món quà Noel (11/09/2008)
Các bài đã đăng