- Chị Hai ơi! Mẹ để quên đồng hồ trong đây mà mẹ không biết nè! Thoáng chốc, mắt nó bỗng tối sầm, một cái nhói trong tim tràn ra đau nghẹn ngợp. Nó nhận thấy cái gì đó giống như một lằn roi quất thật mạnh vào tim, đau đớn ngân dài. -Trời đất ơi! Nó bỗng nghe giọng mình như thét – Đây rồi nè, mẹ ơi! Đây rồi nè! Mặc dù nó biết không có mẹ ở nhà. Mọi cảm xúc dâng trào trộn lẫn vào nhau, khiến nó nhận thấy nước mắt cứ tràn ra, khi nó không hề khóc. Nó bây giờ nhớ lại nó ngày xưa, một nó tồi tàn từ móng chân đến kẽ tóc, một nó suốt ngày chỉ biết lăn lóc ngoài đồng để lượm mót từng cọng lúa, củ khoai. Nó bây giờ cơm dư ăn, áo quần dư mặc, nó có tất cả mọi điều mà ngày xưa nó không dám ước ao. Duy chỉ có một điều, nó không còn được gần cha nữa. Không còn những buổi tan trường về sà vào lòng cha khoe điểm tốt, không còn những cái xoa đầu yêu thương, không còn những đêm về nằm nghe cha kể chuyện, không còn... Có lúc nó cảm thấy như không còn gì nữa.
Nó úp mặt trên trang thư viết dở, không biết phải viết cho cha như thế nào. Đồng hồ trên tường đã gõ đến tiếng thứ mười hai, mẹ nó vẫn chưa về. Dượng nó nhậu xỉn, trải ghế bố nằm ngoài ban công hát nghêu ngao. Nó trào nước mắt vì thấy thương dượng. Bảy giờ sáng mẹ mới trở về, mặt bơ phờ, mắt quầng thâm, đầu tóc rối bung, mẹ cố dấu bằng cách bới lên. Nó quay đi, không dám nhìn vào mặt mẹ lúc đó. Trang thư viết dở nằm lại trên bàn. - Họp xong trễ quá, em nghỉ lại nhà con bạn – Mẹ nó phân trần. Nó thấy mẹ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt dượng.
Dượng làm thinh. Nó biết dượng đang cố kìm đau khổ, cố kìm những thịnh nộ đang vần vũ trong lòng. Bởi vì mẹ đẹp quá, mẹ cao sang danh giá ở ngoài xã hội quá, dượng không đủ dũng cảm để mở miệng với một người như vậy, hay dượng chỉ muốn cố gắng bảo toàn cho cu Ti một mái ấm có đầy đủ mẹ cha, hoặc vì lý do gì khác nữa... nó không biết. Chưa bao giờ nó thấy dượng rầy la mẹ nó. Chưa bao giờ! Nhưng thi thoảng, khi nó và cu Ti đến trường, trở về thấy mẹ nó nằm dài trên giường, mặt sưng bầm, mắt đỏ hoe, gọi nó và cu Ti lại bóp dầu. Mẹ nó làm như cũng có khổ đau nhiều, đến nỗi phải để những cảm giác đó tràn đầy trên gương mặt mệt mỏi. Khoảng vài ngày, khi những vết bầm đã tan, thì tối đến, mẹ nó lại trang điểm thật kỹ, bận đồ thật đẹp. Rồi ôm hôn dượng nó, mẹ xinh đẹp rạng ngời: “Em đi họp cơ quan”. Những lúc đó, bao giờ nó cũng lặng lẽ quay đi. Nó ngại nhìn thấy những dối lừa.
Ngày xưa, lúc còn ở với cha, nó nghĩ về mẹ khác. Cha nó kể: “Mẹ con đẹp lắm!”. Nó tưởng tượng mẹ là một cô tiên trong cổ tích. Cha nó nói: “Mẹ con hiền”. Nó nghĩ ngay đến cô Tấm dễ thương. Bởi vậy khi nghe bà nội nói: “Mẹ mày ham lấy chồng giàu, nhà nội nghèo nên mẹ mày chê”, nó đã nằm khóc mấy đêm liền. Nó không dám giận nội mặc dù trong lòng cảm thấy giận. Nó không muốn nội nói những điều không tốt về mẹ nó.
Ngày mẹ nó trở về là một ngày cuối mùa đông. Mùa đông ở đây lạnh lẽo đến kinh hoàng. Người ta có thể mang trên người năm bảy cái áo, bận quần trong quần ngoài tầng tầng lớp lớp khi đi ra ngoài đường. Và trong cái lạnh buốt cắt da, cắt thịt người ta đó, nó chạy như bay về nhà ngoại, trên mình chỉ độc một bộ đồ mong manh, lấm lem bùn đất, thậm chí không còn một đôi dép lành lặn để mang, trong khi ai cũng cố giấu đôi bàn chân trong đôi ủng cao nghều. Miệng thở ra những cột khói phà phà, hai màng tang lạnh ngắt, môi tím bầm, khô quắt, nó chỉ mong được nhìn thấy mẹ thôi. Đối với nó lúc này không có gì kỳ diệu hơn là được nhìn thấy mẹ.
Lúc mới biết tin mẹ về, nó đã nhảy cẫng lên ôm choàng lấy cổ cha, với tất cả những gì hân hoan nhất: “Cha ơi! Con chỉ nghĩ là con nằm mơ thôi!”. Sau này, có lần cha kể lại rằng, câu nói đó của nó làm cha đau lòng lắm, đau mãi hoài không thôi. Nó nghĩ có gì đâu! Tại vì trước nay, chưa bao giờ nó tin là sẽ có ngày nó được trông thấy mẹ. Nó không hình dung nổi gương mặt mẹ nó như thế nào, nó chỉ biết là mẹ đẹp lắm, đẹp hơn tất cả mọi người mẹ trên đời. Có đứa con nào mà suốt bao ngày tháng chỉ một nỗi mong ước cao chất ngất được nhìn thấy mẹ mình như nó không? Bà ngoại níu lại cái háo hức của nó ở bên ngoài cổng rào “Khẽ thôi, dượng với em mày còn đang ngủ!”. Vậy sao? Nó khựng lại, nghĩa là mẹ không về một mình? Nghĩa là chưa chắc gì mẹ về đây vì nó, chưa chắc gì mẹ hẳn còn nhớ nó là ai. Làm sao như vậy được? Nó cảm thấy có cái gì nghẹn ngang nơi cổ họng. Bà ngoại nói “Mẹ mày kìa”. Nó nhìn thấy một mái tóc xù bung, cắt ngắn cũn, một gương mặt ngái ngủ lem nhem son phấn, lạnh lùng. Cảm giác hụt hẫng làm nó bật khóc oà.
Nhưng dù sao, dù sao đi nữa, ngay sau đó nó lại nhận ra rằng, trong tim nó niềm khát khao có mẹ vẫn cao hơn tất cả mọi điều. Những ngày sau, nó cảm thấy ấm áp lắm mỗi khi gần bên mẹ. Niềm hạnh phúc được quẩn quanh bên mẹ to lớn đến nỗi khiến đôi khi nó nhận thấy rợn ngợp đến khó thở, vì trái tim thỉnh thoảng cứ nhói lên. Nhưng rồi cũng đến ngày mẹ đi. Nó cuống quýt, ruột gan bồn chồn như lửa đốt. Nó không biết phải làm gì để giữ chân mẹ lại. Nó lăng quăng cầu cứu mọi người. Nó bỗng quên mất rằng mình vẫn còn có một người cha. Nó vội vã gật đầu khi mẹ hỏi “Cưng thích về ở với mẹ không?” Mắt nó sáng bừng lên.
Ngày lên xe nó không nói cho cha nó biết, cả mẹ kế và thậm chí cả bà nội nữa, nó sợ sẽ không được ra đi. Thời khắc mà xe gần chuyển bánh, nó nhìn ra cửa sổ, thấy cha nó hớt hải đằng xa, nó rụt vào, kéo tấm rèm che lại, trái tim run lên vì một nỗi lo sợ không minh bạch. Xe chuyển bánh, nó thở phào, rồi nhoài người ra đưa bàn tay vẫy vẫy, miệng cười thật tươi. Cha nó nhìn theo, đôi mắt sâu thẳm buồn trì níu. Lúc đó, nó đã biết, hình ảnh này của cha sẽ ở lại trong lòng nó mãi hoài. Nó bây giờ nhớ lại nó ngày xưa. Cảm thấy tim nhói đau vì lầm lỗi. Nó muốn được quỳ dưới chân cha để nghe cha nó nói những lời răn dạy yêu thương “Con gái cưng, hãy hứa với cha không được như vậy nữa”. Nó sẽ khóc vùi trong lòng cha như thuở nhỏ. Nó sẽ nói với cha rằng nó đã lớn khôn hơn rất nhiều. Nó không còn quá tin vào cổ tích. Nó không còn tin những cô tiên... Ngồi trên chuyến xe trở về nơi chôn rau cắt rốn, nó cảm thấy lòng bồn chồn hơn bất cứ nỗi bồn chồn nào. Nó lại khao khát nhìn thấy cha như thuở nhỏ khao khát nhìn thấy mẹ. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi nó từ bỏ những yêu thương cha nó dành cho, những yêu thương mà cho đến tận bây giờ nó mới nhận ra rằng sẽ không bất cứ thứ gì trên đời này có thể đánh đổi được, nó mới lại trở về tìm cha.
Xe ngừng ở một bến, để hành khách nghỉ ngơi, ăn uống. Nó vội vã đi tìm điện thoại, gọi về nhà “Mẹ ơi! Con xin lỗi vì đã không cho mẹ biết trước, con về thăm cha”. Bất ngờ, giọng mẹ nó cao lên: “Cha mày vừa mới ở đây đi, nói là đi tìm mày, thoắt mất cái đồng hồ tao mới mua gần cả triệu để quên trên đầu tủ”. Trời đất! Người ta có câu “Bần cùng sanh đạo tặc”, nếu như mà phải đến một ngày, cái người mình đã từng san sẻ yêu thương của một thời đẹp đẽ bỗng sa cơ lỡ vận, thì của nả còn có đáng sá gì. Nỗi thương đau mới là chất ngất chứ! Nó nghẹn ngào, nước mắt cứ tràn ra. Bàn tay run lẩy bẩy, nó không nói được với mẹ lời nào để bảo vệ cho cha. Tai nó bỗng ù lên, cơn đau tim ập đến, nó kịp nhận ra rằng, đó là hình phạt dành cho nó. Biết làm sao! Bong bóng nào lên trời rồi cũng có lúc vỡ tung thôi. Nhưng nó còn mang nặng trong lòng một nỗi, mẹ cũng là bong bóng lên trời.
Nó trở về với vòng tay yêu thương của cha, nhìn mái tóc bạc trắng, nó thấy lòng mình đau vô hạn. Đôi mắt thẳm sâu cho nó biết cha đã khổ đau nhiều khi nó từ bỏ cha. Những ngày ngắn ngủi bên cha, nó phải cố nén lòng để không nói ra những gì nó đã nghe từ mẹ, nếu cha biết mẹ đã nghĩ về cha như thế nào chắc cha sẽ buồn nhiều. Sau bữa mà cu Ti tìm thấy cái đồng hồ, nó trải qua nhiều đêm mất ngủ. Thế rồi, một lần nữa nó lại ra đi, nhưng lần này nó biết rằng nó quyết định đúng, cha đang từng ngày mong đợi nó trở về, nó cần cho cha mình biết bao! Và nếu như... Trời ạ, mẹ cũng là người đã cho cuộc sống này mà! Có nhiều khi, nó bỗng ước gì mình có một phép màu. Đ.N.H.H
(nguồn: TCSH số 208 - 06 - 2006)
|