| Bài thơ của một người yêu nước mình là điển hình cho phong cách đó của Trần Vàng Sao. Bài thơ đã từng làm xúc động mọi người và tạo cho anh lối đi riêng trong hành trình nghệ thuật chung của nhiều thế hệ nhà thơ từ những năm chiến đấu cho đến hôm nay. Bài thơ dài 155 câu, viết theo lối tự do, được thể hiện theo phương thức điệp từ, điệp cú và khai thác chi tiết, hình ảnh có thật trong kho tình cảm và ấn tượng của chính người thơ nên chân thành và xúc động. Có thể nêu một cách khái quát nét đặc sắc của bài thơ, đó là sự hoà quyện xoắn xuýt cảm xúc trữ tình của nhà thơ với hình tượng Đất nước, được đặt trong liên hệ với mẹ, người thân, người yêu và quê hương nghèo khó cùng khát vọng hoà bình, khát vọng làm người chân chính. Toàn bài thơ là sự hoá giải cho chính nhà thơ và cho mọi người về một tình yêu có sức ám ảnh lớn: Tình yêu Tổ quốc.
 Ra đi từ khu vườn đầy tiếng chim ban mai và cảnh vật quê hương với kí ức tuổi thơ nồng ấm, tác giả đã xác lập một cách tự nhiên: “Tôi yêu đất nước này như thế”. Đó là hình ảnh “Gió thổi những bông mía trắng trên sông - Mùi toóc khô còn thơm lúa mùa qua - Bầy chim sẻ đậu trước sân nhà”; đó là hoa cỏ may, là “một câu ca dao buồn có hoa bưởi hoa ngâu” và đặc biệt là hình ảnh người mẹ tảo tần, goá bụa ở tuổi ngoài 50, thương con đến tận cùng xa xót, tận cùng cơ cực “Những buổi trưa buổi tối - Ngồi một mình hay khóc”, “Thương con không cha - Hẩm hiu côi cút”. Và tác giả đã liên hệ với tình yêu rộng lớn: “Tôi yêu đất nước này xót xa”, “Tôi yêu đất nước này cay đắng”.
 Mở đầu bài thơ, tác giả đã vực dậy những hình ảnh có sức lay động, khiến người đọc nghĩ đến không phải một phận người mà là một kiếp đời, là những người cần lao chung số phận buồn cùng đất nước bị chiến tranh, chia cắt.
 Mẹ thương con nên cách trở sông đò
 Hàng gánh nặng phải qua cầu xuống dốc
 Đêm nào mẹ cũng khóc
 Đêm nào mẹ cũng khấn thần
 Mong con khôn lớn cất mặt với đời
 Tôi yêu đất nước này khôn nguôi
 Tôi yêu mẹ tôi áo rách
 Chẳng khi nào nhớ tuổi mình bao nhiêu
 Từ tình yêu quê hương tuổi thơ gắn với bao tủi buồn, xa xót, tác giả đã hướng ra đường chân trời của suy tư và khát vọng. Nỗi đau càng lớn bao nhiêu thì khát vọng làm người, khát vọng được ước mơ thành thật càng lớn bấy nhiêu. Mỗi bước đi của người con theo dặm dài sông núi, nhìn lại khu vườn xưa thấy hẹp với biết bao điều chưa cắt nghĩa được đã hình thành một chiều kích khác, chiều kích của sự trưởng thành, của sự ra đi:
 Tôi bước đi
 Mưa mỗi lúc mỗt to
 Sao hôm nay lòng thấy chật
 Như buổi sáng mùa đông chưa thấy mặt trời mọc
 Con sông dài nằm nhớ những chặng rừng đi qua
 Nỗi mệt mỏi, rưng rưng từng con nước
 Còn lại đây nỗi lặng im của không gian và thời gian hiện thực:
 Chim đậu trên cành chim không hót
 Khoảng vắng mùa thu ngủ trên cỏ may
 Đến nỗi tác giả phải thốt lên “Tôi yêu đất nước này những buổi sớm mai” nghe có gì như nghẹn ngào, rưng lệ. Và cứ như thế, hành trình của một người yêu nước mình càng gắn chặt với quê hương, xứ sở và người thân không dễ gì xao nhãng, thiêng liêng và bền vững xiết bao:
 Tôi yêu đất nước này áo rách
 Căn nhà dột phên không ngăn nổi gió
 Vẫn yêu nhau trong từng hơi thở
 Lòng vẫn thương cây nhớ cội hoài
 Thắp đèn đêm ngồi đợi mặt trời mai
 Tôi yêu đấy nước này như thế
 Như yêu cây cỏ ở trong vườn
 Như yêu mẹ tôi chịu khó, chịu thương
 Nuôi tôi thành người hôm nay
 Mỗi đoạn thơ là mỗi nỗi niềm, tâm trạng. Bài thơ dẫn dắt người đọc đi qua từng không gian - thời gian, từng trạng thái tình cảm và hoài niệm đẹp. Chân thành trong hình ảnh, xúc động trong liên tưởng, da diết trong tình yêu và đẹp trong tư thế và nhận thức của nhân vật trữ tình đã làm cho bài thơ có sức nội cảm mạnh trong người đọc. Tác giả đã đánh thức những tiềm năng sâu thẳm ở chúng ta một điều gì đó đồng nghĩa với tình yêu nguồn cội và sự chia sẻ, hiến dâng:
 Tôi yêu đất nước này và tôi yêu em
 Thuở tóc kẹp tuổi ngoan học trò
 Ao trắng và chùm hoa phượng đỏ
 Trong bước chân chim sẻ
 Ngồi học bài và gọi nhỏ tên tôi
 Để giờ đây:
 Khi xa nhà vẫn muốn ngoái lại
 Ngó cây cam, cây cải
 Thương mẹ già như chuối ba hương
 Em chưa buồn
 Vì chưa rách áo
 Tôi yêu đất nước này rau cháo
 Bốn ngàn năm cuốc bẫm cày sâu
 Ao đứt nút qua cầu gió bay
 Tuổi thơ em hãy giữ cho ngoan
 Không ồn ào, to tiếng, bài thơ vẫn trong mạch tâm tình, đồng hiện những ký ức gần và ký ức xa, để triển khai tứ thơ đến chiều sâu của suy tưởng, triết luận. Tình yêu Tổ quốc không có trong mỗi người nếu không xuất phát từ những gì gần gũi, thiêng liêng nhất. Vì vậy mà tác giả đã đẩy liên tưởng lên tầm khái quát để nghĩ suy, tự hào về Đất nước.
 Tôi yêu đất nước này lầm than
 Mẹ đốt củi trên rừng cha làm cá ngoài biển
 Ăn rau rìu rau có rau trai
 Nuôi lớn người từ ngày mở đất
 Bốn ngàn năm nằm gai nếm mật
 Một tấc lòng cũng trứng Âu Cơ
 Một tiếng nói cũng đẩy hồn Thánh Gióng.
 
 Đất nước với truyền thống ấy nhất định không thể sống quỳ, không thể cúi đầu làm nô lệ. Tình yêu nước phải đồng nghĩa với sự đấu tranh để giành lại sự thống nhất, độc lập, tự do; để được hạnh phúc, để Nam Bắc một nhà. Từ chân trời của quê hương, của một người phải ra đi đến với chân trời của Tổ quốc, của mọi người, “Những người yêu nước mình” đã gặp nhau trong tình đồng chí, đồng bào cao cả, dù họ chưa quen mặt, biết tên, nhưng “Cùng sống chung trên đất / Cùng nỗi đau chia cắt Bắc Nam / Cùng có chung tên gọi Việt Nam / Mang vết thương chảy máu ngoài tim”. Và cao hơn tất cả là hành động xả thân để tổ quốc này mãi mãi là Tổ quốc của Nhân dân, của một cuộc diễu binh hùng vĩ: “Cùng anh em cất cao tiếng nói / Bản tuyên ngôn mười bốn triệu người đòi độc lập tự do”. Bình dị mà vững chãi, gian khổ mà tin yêu mãnh liệt biết bao, dù trước mắt vẫn còn cảnh “Mẹ bồng con lên non ngồi cầu ái tử”, nhưng “Đất nước hôm nay đã thấm hồn người”. Ái Tử - Vọng Phu - Hồn Người - Non Cao... là những từ ngữ gây ấn tượng mạnh, có tính ẩn dụ cao để thể hiện tận cùng sâu thẳm nỗi đau chia cắt, khát vọng chiến đấu và chiến thắng.
 
 Đến đây, bài thơ chùng xuống trong nỗi nhớ và niềm tin thống nhất ở ngày mai. Khổ kết như sự đúc kết của tình yêu đất nước. Cái đích của sự ra đi đầu bài thơ giờ sắp viên thành với tình yêu rộng lớn hơn nhiều. Đó là tình yêu của những người yêu nước mình chân chính nhất nhưng cũng giản dị, bình tâm nhất.
 Đất nước này còn chua xót
 Nên trông ngày thống nhất
 Cho bên kia không gọi bên này là người miền Nam
 Cho bên này không gọi bên kia là người miền Bắc
 Lòng vui hôm nay không thấy chật
 Tôi yêu đất nước này chân thật
 Như yêu căn nhà nhỏ có mẹ của tôi
 Như yêu em nụ hôn ngọt trên môi
 Và yêu tôi đã biết làm người
 Cứ trông đất nước mình thống nhất.
 Nét độc đáo nghệ thuật của bài thơ không phải ở vần điệu ngọt ngào mà chính là ở cách đặt vấn đề và lí giải vấn đề một cách xúc động, thuyết phục. Bài thơ cứ như sự dâng trào của cảm xúc và tâm trạng, nhưng là cảm xúc, tâm trạng đã “thấm hồn người” nên rất logic và chặt chẽ. Với sự vững chắc trong nghề thơ và trong tư duy thơ như thế nên bài thơ dài mà không dàn trải, không thừa chữ, thừa ý. Sự lặp lại những hình ảnh mẹ, quê hương, ngôi nhà, dòng sông, trẻ thơ... là một thủ pháp nghệ thuật để chứng minh cho tình yêu đất nước rộng lớn là có cơ sở. Điệp cú “Tôi yêu đất nước này” được tái hiện sau mỗi hoàn cảnh là một độc đáo của Trần Vàng Sao, thể hiện được hành trình tâm hồn, hành trình yêu nước của không chỉ của nhà thơ mà của tất cả con người Việt Nam hôm qua, hôm nay và mai sau. Kết thúc bài thơ mà điệp cú ấy cứ vang lên:
 - Tôi yêu đất nước này xót xa
 - Tôi yêu đất nước này khôn nguôi
 - Tôi yêu đất nước này như thế
 - Tôi yêu đất nước này và tôi yêu em
 - Tôi yêu đất nước này lầm than
 - Tôi yêu đất nước này chân thật
 Bài thơ của một người yêu nước mình đã thành bài thơ của những con người Việt
chân chính yêu nước mình. Cảm ơn thi sĩ Trần Vàng Sao đã cho ta một lẽ sống, một cách làm người cao đẹp.
 H.T.H.
 
 (nguồn: TCSH số 192 - 02 - 2005)
  |