Chị là một trong những nạn nhân của chủ nghĩa lý lịch ấu trĩ một thời. Tốt nghiệp cấp III (trung học phổ thông) chờ mãi vẫn không có giấy báo đại học, chị đành lủi thủi trở về quê giúp mẹ buôn bán tảo tần: Thác ghềnh, nước cả, sông sâu/ Chống chèo mình mẹ đương đầu bão giông... Nhờ nhà thơ Hải Bằng phát hiện và được nhà thơ Xuân Hoàng đưa về làm việc ở cơ quan Hội Văn nghệ Quảng Bình, cuộc đời của Lâm Thị Mỹ Dạ sang trang từ đó. Bằng năng khiếu trời cho và sự nỗ lực không ngừng của bản thân chị đã có bước đột phá khá ngoạn mục. Năm 1973, chùm thơ dự thi trên báo Văn nghệ (trong đó có bài Khoảng trời hố bom) của chị đoạt giải nhất. Sau khi tốt nghiệp trường viết văn Nguyễn Du, chị càng viết càng lên tay. Thơ chị được nhiều bạn trẻ chép vào sổ và đọc thuộc lòng. Các tập thơ đặc sắc của chị lần lượt ra đời: Trái tim sinh nở (1974), Bài thơ không năm tháng (1983), Hái tuổi em đầy tay (1984), Mẹ và con (1984), Đề tặng một giấc mơ (1998), Hồn đầy hoa cúc dại (2007), Chỉ riêng mình em thấy (2008). Chị có nhiều tứ thơ lạ, nhiều phát hiện hết sức độc đáo. Chẳng hạn như những câu thơ sau đây: Ôi trái tim/ sao em lại mang dáng lưỡi cày/ Để suốt đời không bao giờ yên ổn... Hay: Nhìn lá/ Cứ ngỡ là lá ngọt... Bạn bè văn nghệ cả nước đều yêu mến chị. Chị đã từng được bầu vào Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt (khóa III), Ủy viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt (khóa V). Chị xứng đáng nhận Giải thưởng Nhà nước về Văn học (năm 2007). Ngoài thơ, chị còn viết truyện cho thiếu nhi, như các tập Danh ca của đất (1984), Nai con và dòng suối (1987), Phần thưởng muôn đời (1987). Gần đây chị còn sáng tác cả ca khúc.
Đã mười năm nay, kể từ khi nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường - chồng chị bị cơn bạo bệnh, nằm liệt giường, chị phải ngày đêm chăm sóc: Bàn tay nâng em thành bảo mẫu/ Nước mắt lặn vào trong cho anh thấy nụ cười... Sức khỏe của chị ngày một giảm sút. Có lúc chị đã định kéo cờ trắng đầu hàng trước thơ. Nhưng như chị từng nói: “Người ta có thể làm thơ khi vẫn còn một tấm lòng, một trái tim rung động trước cuộc sống”. Thế thì chẳng có trở lực nào có thể ngăn cản được cảm hứng sáng tạo thi ca của chị. MAI VĂN HOAN giới thiệu
Ừ thôi tưởng tượng
Tưởng tượng một người Hồn xanh như cỏ Tâm rộng như trời Cho tôi bé nhỏ Thả đời rong chơi
Tưởng tượng một người Lặng im như tượng Khổ đau vui sướng Giấu tận đáy lòng Thông minh, tinh tế Lặn vào bên trong
Tưởng tượng một người Tấm lòng cao cả Khi tôi vấp ngã Người ấy đỡ dìu Ngực người - tôi tựa Muôn ngàn tin yêu
Hoang mạc khô cằn Người như ốc đảo Cho bao khô khát Tan vào dịu êm
Tưởng tượng một người Tốt như là đất Nhận bao cay đắng Vẫn cho ngọt lành Quả người - tôi hái Hồn đầy nụ xanh
Tưởng tượng một người Bao dung - bản lĩnh Cho tôi úp mặt Khóc to một lần Khóc như trẻ nhỏ Chẳng cần giấu quanh!
Tưởng tượng một người Ừ thôi tưởng tượng…
Nhỏ bé tựa búp bê
Làm sao anh đủ sâu Cho em soi hết bóng
Làm sao anh đủ rộng Che mát cho đời em
Làm sao anh đủ cao Để thấy em cho hết....
Cuộc đời bao nhọc mệt Cuộc đời bao dịu êm Người đàn bà bước lên Người đàn bà lùi lại
Này tôi ơi, có phải Làm một người đàn bà Người ta phải nhỏ bé Nhỏ bé tựa búp bê Mới dễ dàng hạnh phúc? 1996
Không đề
Cuộc đời em vo tròn lại Và Ném vào cuộc đời anh Nó sẽ lăn sâu tận đáy cuộc đời anh Sâu cho đến tận... cái chết
Trời ơi, Làm sao có một cuộc đời Để cho tôi ném đời mình vào đó Mà không hề cân nhắc đắn đo Rằng: cuộc đời ấy còn chưa đủ...
(241/03-09) |