Tạp chí Sông Hương - Số 242 (tháng 4)
Zombie (*)
09:18 | 22/05/2009
HARUKI MURAKAMI (Nhật Bản)Chàng và nàng đang đi trên một con đường. Dọc bãi tha ma. Lúc nửa đêm. Sương mờ vây phủ. Họ tuyệt nhiên không định đi ở nơi chốn này vào lúc này. Nhưng vì các nguyên do khác nhau họ đã buộc phải đi. Họ bước vội vàng, nắm chặt tay nhau.
Zombie (*)

- Hệt như trong videoclip của Michael Jackson ấy, - nàng nhận xét.

- Ừ! Chỉ thiếu mỗi các bia mộ bắt đầu động đậy nữa thôi, - chàng phụ họa.

Và đúng vào khoảnh khắc đó nghe rõ những tiếng động ken két như thể có ai đang đẩy vật nặng ngay gần kề. Họ dừng bước, không ai bảo ai, cùng đưa mắt nhìn nhau.

Chàng cười: “Em đừng sợ! Đấy có lẽ là cái cành cây. Tại gió.

Nhưng trời không có gió. Nàng nghỉ lấy hơi và nhìn quanh. Một linh cảm tồi tệ xuất hiện. Hệt như thể sắp xảy ra chuyện gì đó không lành.

Zombie ư?!

Nhưng không thấy gì hết. Có vẻ như đêm nay các tử thi không tính chuyện phục sinh. Rồi họ đi tiếp.

Dường như khuôn mặt chàng hiện lên một vẻ thô bạo bất thường.

- Em đi đứng kiểu gì thế? - chàng bất ngờ hỏi.

- Em ư? - nàng kinh ngạc. - Làm sao cơ, xấu à?

- Kinh khủng.

- Thật không?

- Chân vòng kiềng.

Nàng cắn môi. “Phải, có cong chút xíu. Thậm chí đế giầy mòn nghiêng một bên. Nhưng chưa đến mức phải cố ý săm soi như thế”.

Và nàng im lặng. Bởi vì nàng yêu chàng. Như chàng cũng yêu nàng vậy. Họ đã định tháng sau làm lễ cưới, và tuyệt nhiên không muốn cãi cọ vì những chuyện vớ vẩn.

- Đúng là chân em có hơi cong một chút. Nhưng như thế thì sao?

- Quả thật trước đây anh chẳng quen cô nào chân vòng kiềng cả.

- A - a! - nàng thốt cười hoang mang… “Có thể chàng say. Nhưng không, hôm nay hình như chàng chưa uống”.

- Mà tai em lại còn có đến ba chiếc nốt ruồi nữa!

- Kệ nó! - nàng thốt lên. - Nhưng tai nào cơ?

- Tai phải… Ngay bên trong tai ấy. Trông kinh lắm!

- Anh không thích nốt ruồi à?

- Em thử tìm lấy dù chỉ một người có thể thích được chúng xem? Anh ghét những cái nốt ruồi kinh tởm.

Nàng cắn môi mạnh hơn nữa và nữa.

- Thêm nữa, đôi khi nách em có mùi, - chàng tiếp tục. - Chuyện này làm anh khó chịu từ lâu rồi. Nếu chúng ta quen nhau mùa hè thì chưa chắc đã đi lại với nhau thế này.

Nàng thở hắt ra nặng nhọc và buông rơi tay chàng.

- Sao em lại như thế được chứ? Theo anh thì em nói nhiều quá. Em không bao giờ để ý… - Cả cổ áo em cũng bẩn. Chiếc này này. Chiếc áo mà em đang mặc đấy. Sao em lôi thôi lốc thốc thế kia chứ! Đúng ra là em chẳng thể làm được chuyện gì nên hồn hết.

Nàng tiếp tục nín lặng. Nàng đã tức đến không thể thốt nên lời.

- Em có nghe thấy không đấy? Anh muốn nói cho em khối chuyện: những chân cong, lông nách, cổ áo bẩn, rồi nốt ruồi trong tai - chỉ là khởi đầu thôi. Nhưng mà còn nữa! Tại sao em lại đi đeo cái đôi vòng tai không hợp với em nào? Em đeo chúng trông cứ như một ả đàng điếm ấy. Mà không, cô ả đàng điếm đã khá. Có đeo thì đeo luôn vào mũi ấy. Nó đúng là hợp với cái nọng cổ của em. Đấy, anh đã nhớ ra nữa rồi - một cái nọng! Cái nọng thịt của mẹ em như nọng con lợn ấy. Một con lợn béo ụt ịt. Đấy cũng là em hai mươi năm sau đấy! Đến nhai ăn em cũng hệt mẹ em. Nhai kiểu lợn! Như là đói sắp chết ấy. Còn bố em nữa! Cả chữ tượng hình cũng không biết viết cho tử tế! Vừa rồi lại còn viết thư cho ông già anh, khiến ai nấy cười nghiêng ngả. Về nét chữ nói chung là anh chẳng nói. Chắc chắn cụ chưa thể qua bậc tiểu học đúng không?.. Còn ngôi nhà nhà em nữa?! Đồ chòi nát của thời văn minh. Giá dội xăng đốt biến đi được. Cho lửa cháy xanh lè lên. Thế đấy.

- Nếu anh không thích em, thì định cưới làm gì?

Chàng không đáp, chỉ thốt lên: “Con lợn!”, để lại tiếp tục luôn.

- Còn em ư? Anh đã cam phận từ lâu và chịu có sao đành vậy. Nhưng thực hết chịu nổi. Có em như thế thà chết còn hơn. Anh cóc cần biết chết ra làm sao. Nghỉ khỏe và chấm hết. Sống thế quái nào được trong nỗi xấu hổ như thế.

Nàng đứng bên cạnh hoang mang.

- Em cười cứ như…

Lúc này chàng bất ngờ ôm đầu. Rồi nhăn mặt đau đớn và sụp ngồi xổm xuống. Những móng tay cào rách thái dương. “Anh đau, - chàng rên rỉ. - Đầu đang vỡ tung… Không, anh không chịu nổi… Ai mà biết được?..”

- Anh sao vậy? - nàng bất giác hỏi.

- Tự em không thấy sao? Anh không thể chịu nổi thêm nữa! Da đang tuột ra, cứ như phải bỏng ấy.

Nàng chạm tay vào mặt chàng. Nó đỏ rực. Liền đó nàng thử xoa xoa khuôn mặt, và bỗng… lớp da trượt xuống, như người ta lột nó ra vậy. Sau đó lộ ra lớp thịt đỏ mướt. Nàng hét lên và nhảy giật ngược lại.

Còn chàng nhổm dậy và mỉm cười vẻ hiểm độc. Và bắt đầu lột khỏi mặt những mẩu vụn da còn sót lại. Đôi đồng tử treo lơ lửng. Mũi biến thành hai cái hốc tối đen. Môi biến mất. Những chiếc răng nhe ra trong nụ cười gằn ghê rợn.

- Suốt thời gian này anh luôn bên em, để có lúc sẽ ăn tươi nuốt sống… như con lợn ấy. Em nghĩ xem, em còn cần để làm gì khác hơn chứ? Hoặc là em không hiểu cả điều này?! Em là con ngốc hả? Em là con ngốc! Em là con ngốc! Hê - hê - hê!

Và mẩu thịt nhớp nhúa đuổi sát sạt theo nàng. Nàng chạy cật lực. Nhưng không chạy thoát nổi cái súc thịt đó. Ở rìa bãi tha ma, một cánh tay trơn tuột tóm cổ áo nàng. Khi đó nàng bắt đầu thét lên kinh hãi.

Một người đàn ông ôm lấy thân nàng.

Cổ họng khô khốc và muốn uống nước. Người đàn ông mỉm cười nhìn nàng.

- Em sao thế? Gặp ác mộng à?

Nàng nhỏm dậy và nhìn quanh. Họ nằm cả hai người trên giường. Trong căn phòng bên bờ hồ của khách sạn. “Br-r-r”, nàng lắc mạnh đầu.

- Em đã hét phải không? Em ấy?!

- Bằng cái giọng kinh khủng, - chàng trả lời, cười mỉm. - Hét mới khiếp! Cả khách sạn chắc nghe thấy. Chỉ mong sao người ta không nghĩ ở đây có giết người.

- Em xin lỗi, - nàng khẩn khoản.

- Được rồi. Chuyện vặt… Mà sao, giấc mơ khủng khiếp quá ư?

- Đến tưởng tượng anh cũng không thể đâu!

- Em sẽ kể chứ?

- Em không muốn, - nàng cắt ngang.

- Tốt nhất là kể cho một ai đó. Sẽ nhẹ ngay, còn không thì em sẽ vẫn sợ run.

- Thôi kệ. Em không muốn kể gì bây giờ hết.

Và họ im lặng. Nàng lại ở trong vòng tay chàng. Xa xa tiếng ếch râm ran. Trái tim nàng đập chầm chậm, nhưng đều đặn.

- Anh yêu, - nàng bắt đầu nói, như thể nhớ ra điều gì, - hãy nói…

- Gì vậy em?

- Trong tai em tình cờ không có chiếc nốt ruồi nào chứ?

- Nốt ruồi ư? – chàng hỏi lại. - Đó chẳng phải là cái thứ quái gở ở bên phải sao?

Nàng nhắm mắt. Cơn ác mộng tiếp tục…

KIỀU VÂN dịch
(242/04-09)

---------------
(*) Thây ma được các phù thủy làm cho sống lại.

Các bài mới
Các bài đã đăng
Về Huế (13/05/2009)
Xuân sơn kỳ bí (12/05/2009)
Chiều Tam Giang (04/05/2009)
Ký ức phù sa (29/04/2009)