Tạp chí Sông Hương - Số 243 (tháng 5)
Chùm thơ Lê Huỳnh Lâm
15:33 | 04/06/2009
...đêmanh ngước lên nền trờitìm hình bóng em trong vì sao sáng lạnh cạnh vũng trăng hoang liêuvà tự dặn lòng mìnhhãy yêu thươngnhưng đừng níu giữem hiểu không...?
Nhà thơ Lê Huỳnh Lâm
LÊ HUỲNH LÂM
Đêm thì thầm cùng
nỗi nhớ
nhớ Tuệ anh về với góc khuất đời mình, xa chốn phồn hoa phố thị nhốt mình trong tường thành văn minh vôi vữa khối bê tông không thể đậy che nỗi nhớ ngoài trời khuya, những hạt sương gõ nhịp lên địa cầu từng cơn đau nhích về phía con đường ngóng bước em qua bây giờ có phải mùa thu? anh nghe tiếng côn trùng thầm thì lời tình ái bản hợp ca của gió và lá diễu hành ngang cửa nhà em anh vẽ nụ ngày trên hàng ngàn chiếc lá soi sáng ô cửa vuông cho nỗi buồn em tan biến anh mời gọi thiên thần trò chuyện cùng em và kể em nghe những bí mật cuộc đời em ơi! hãy nhìn vào từng nhịp thở mong manh nơi đó có sinh có diệt đôi khi anh trở thành người điên đắm mình vào cơn hoang tưởng anh biết rồi một ngày chúng ta xa nhau để mỗi chiều anh nhìn màu nắng khuất dần phía núi nhìn hoàng hôn rơi trên bờ vai gầy muộn nhìn đám cỏ xanh màu ân ái nhìn những đoá hoa mưa tan vỡ nhìn ngai vàng vắng kẻ trị vì tất cả đều hiện hữu gương mặt em cùng ánh mắt nâu buồn đêm anh ngước lên nền trời tìm hình bóng em trong vì sao sáng lạnh cạnh vũng trăng hoang liêu và tự dặn lòng mình hãy yêu thương nhưng đừng níu giữ em hiểu không...?
Giấc mơ về miền vĩnh cửu
gửi: D.L
có thể giờ này em không ngủ trong trí tưởng rối mù những con chữ sắp xếp theo trật tự khác thường có thể giờ này em đang mơ cơn ác mộng đời người hay giấc mơ về miền vĩnh cửu cuộc sống công bằng trên từng tế bào cảm thọ sự buông bỏ cũng là mặt trái của níu giữ em ơi nhiều khi anh chối từ mặt trời như cảm giác buồn nôn của sự nhàm chán thứ ánh sáng trơ trọi gây nên sự sống lạ thường trên mặt đất anh trở về bóng đêm không tránh được nền văn minh rực cháy đang thiêu huỷ chính mình và niềm hy vọng cuối cùng anh gửi vào ánh trăng hoang liêu làm vơi dịu màu mắt buồn, một nỗi buồn co ro không nguyên cớ có thể giờ này em đang viết những vần thơ diễn đạt sự khát khao đời thường được yêu thương, cười khóc như trẻ nhỏ được tựa vào người đàn ông lạ xa như con người xa lạ trong em nhiều khi sự thèm muốn trong thăm thẳm trỗi dậy chúng ta bày biện những buổi tiệc cảm giác ánh nhìn rưng rưng tan tác chảy ngày về đêm mặt đất mềm duỗi như lụa những vó ngựa xa dần phía đại dương chỉ còn anh một mình giữa cánh rừng nguyên sơ nỗi bơ vơ tràn ngập.
Giai điệu nỗi đau tặng: Q.T
Tôi vẫn nghe giai điệu bí ẩn trong khu vườn địa đàng người con gái hiện ra từ nốt mi buồn ngọn gió đêm cuốn mềm giấc say cháy bùng một đốm ngày hắt hiu nhìn khoảng tối giấc mơ những mảnh vỡ ai ghép thành hiện thực cơn đau từ phía trái. Huế, 9/2008
(243/05-09) |
Các bài mới
Các bài đã đăng