Tạp chí Sông Hương - Số 183 (tháng 5)
Chùm thơ Trà Mi
09:47 | 06/08/2009
LTS: Xưa nay, trong đời thường, vẫn có những người làm thơ một cách lặng lẽ rồi lại đem cất giấu đi cũng rất lặng lẽ. Về phương diện này, họ sống như những người mai danh ẩn tích. Hẳn bạn đọc còn nhớ, hơn chục năm trước, một cán bộ văn phòng Hội Nhà văn đã gây ngạc nhiên trên văn đàn với hiện tượng thơ Phùng Khắc Bắc từ hiệu ứng lặng lẽ ấy. Đó là khi qua đời, người ta đã phát hiện ra di cảo thơ của ông, rồi đem in, rồi được giải thưởng, rồi nó mang tên tuổi ông vào chễm chệ trong Từ điển tác gia văn học Việt Nam thế kỷ XX.Chúng tôi có ý định dành cho bạn đọc một sự ngạc nhiên mới nhưng rất đáng tiếc là người thơ lặng lẽ ở đây vẫn muốn được “bình an” và chỉ đồng ý công bố tác phẩm với bút danh Trà Mi.Cái tên rất mới với Sông Hương và cũng sẽ rất lạ với bạn đọc, nhưng thơ Trà Mi đã có giọng riêng ở đẳng cấp chuyên nghiệp tự bao giờ. Xin mời bạn đọc thử xem có đúng vậy không?
Chùm thơ Trà Mi
Đêm Sông Hương - Ảnh: Lê Vĩnh Thái

TRÀ MI

Cảm nhận Huế

1.
Thành phố đẹp nửa đời hoang phế
buổi sớm mai chưa chải tóc soi gương
xóa chưa hết nếp hằn đêm ngủ muộn
ngỡ ngàng nhìn đám đông ngưỡng mộ đứng hát bài tình ca

Ta đứng bên lề đám đông nghe bài giao hưởng
nghe có tiếng hát thầm như lời tri âm
nghe tiếng thở dài của thành phố buồn đang dấu nước mắt
thành phố buồn dửng dưng

Thèm đặt một nụ hôn lên bờ tóc hoang phế
cầm tay thành phố buồn đi trong mưa
đi thật xa tiếng hát ong ve dấu sau điệu nhạc
đi tìm chút hoàng hôn xưa

2.
Ai đứng bên đời buổi sớm mai che giùm ta chút nắng
thêm giùm thành phố buồn một nụ hôn
để đánh thức những lộc non mới nhú
gọi nắng đời khoan vùi dập những chồi tơ

3.
Hãy gọi thêm những tri âm cầm tay thành phố
ngạo nghễ cười nửa miệng với đám đông
hất ngược bờ tóc về đêm trước
để bắt đầu một rạng đông

Buổi rạng đông có thành phố trở mình gội đầu chải tóc
tìm lại trong lớp hưng phế của đời chiếc trâm xưa
cài thêm một chút duyên cho buổi sáng
cười với nắng mai như mơ

Em có cùng ta cầm tay thành phố xưa
đi trong ngày ửng nắng
ngồi với thành phố giữa đêm mưa
chờ một giờ hạnh ngộ với trăng
                        mênh mang trời của Huế


Sự nghiệt ngã của cuộc đời

1.
Sự nghiệt ngã của cuộc đời như mây
            mây là phù vân ba chìm bảy nổi
            là nắng sớm mưa chiều
            là đêm không trăng
            là trưa đầy bóng mát
anh gọi tên sự nghiệt ngã là mẹ
mẹ một đời vì con

2.
Sự nghiệt ngã của cuộc đời như hoa hồng
            đẹp và có gai
            làm sinh sôi mọi niềm hạnh phúc
            làm đau một đời người
anh gọi tên sự nghiệt ngã là em-vợ rất yêu của anh
vợ nửa đời vì anh-vì con
sẽ suốt đời vì anh-vì con

3.
Sự nghiệt ngã của cuộc đời như hơi thuốc lá
            hơi thuốc lá làm cay mắt những người không hút thuốc
            làm đắng môi trẻ thơ
            làm cháy đen những buồng phổi
            làm giảm tuổi thọ một đời người
anh gọi tên sự nghiệt ngã là tôi
tôi là sự nghiệt ngã của mọi sự nghiệt ngã
            sự nghiệt ngã có quân hàm cấp tướng


Đêm rượu nguyên tiêu

Đêm nguyên tiêu mệt đừ với ba cuộc rượu
với ngổn ngang mấy nỗi
muộn phiền
đời cũng chật không hơn
bàn tiệc
loanh quoanh hoài ly cốc cứ chạm nhau

anh cũng thế-uống hoài
đâm nản
nên giả đò nói chuyện cữ kiêng
giả để ly bông lông vài chuyện
giỡn mặt với đời để chọc
thế nhân
                                    
thế nhân quá tĩnh anh đâm mệt
mệt đến như tuồng đã quá say
có khi chợt thấy trong đáy cốc
một chút rượu thừa cứ
ngả nghiêng
          
ừ thôi-cũng uống vài ba hớp
thử nói với đời dăm bảy câu
cứ nghe đồng vọng trang thơ cũ
thế sự man man vạn cổ sầu


Sầu cổ bản

đêm ca Huế nghe lời cổ bản
anh bay hoài trong điệu hành vân
em một chốn như bài phú lục
anh bay hoài nên chạm hư không

đêm thì tối mà trăng vẫn sáng
nghe ca xưa cứ nhớ em nay
em một chốn có sầu cô quạnh
mà bên nầy anh lạnh hơi may

“lòng bên bạn mà sầu không cạn”
lời ca xưa cũ kỹ như trăng
anh có em mà sầu không cạn
sầu như trăng cứ gọi anh về

đêm ca Huế nghe buồn da diết
lý năm canh cứ gõ cầm canh
“cái tình chi mượn màu son phấn”
thuở Huyền Trân đi hay em đi

những điệu lý điệu nam điệu khách
những điệu buồn rót xuống dòng sông
trôi không hết một đời phiền não
nên mạn thuyền cứ vỗ như sanh


(183/05-04)

Các bài mới
Các bài đã đăng