| Cho đến nay, Mai Văn Hoan đã xuất bản bảy tập thơ: Ảo ảnh (1988); Giai điệu thời gian (1989); Hồi âm (1991); Trăng mùa đông (1997); Giếng Tiên (2003); Lục bát thơ (2006); Điếu thuốc và que diêm (2009). Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo cho rằng thơ Mai Văn Hoan “có lực đẩy của ngọn gió tàng hình, mở ra cánh cửa giấu kín bao bí mật của tình cảm. Ở đây, lồng lộng một khoảng trời mây cao; âm thầm một bình hoa độc sắc; và cũng có khi chỉ là một ảo ảnh không thể thiếu vắng trong đời…”. Nhà thơ Hoàng Vũ Thuật nhận xét: “Mai Văn Hoan viết về tình yêu với mong muốn thức dậy sức sống trong con người, hướng con người đi đến cái cốt cách cao thượng, xóa dần những thói ích kỉ, tầm thường…”.
 Anh là thạc sĩ, chuyên ngành Lý luận văn học. Những bài phê bình tiểu luận của anh đã được đăng tải trên các báo, tạp chí trong cả nước. Anh đã xuất bản: Cảm nhận thi ca (tập 1, 1991); Cảm nhận thơ Hàn Mặc Tử (1999); Cảm nhận thi ca (tập 2, 2008); Đôi nét chân dung hội viên Hội Nhà văn Việt Nam tại Huế (2009).
 
 Châm ngôn của anh: Sống chân thật, giản dị. Viết giản dị, chân thật.
 Mai Văn Hoan tâm niệm:
 Cứ nói điều gan ruột
 Hay, dở có thời gian
 Mong sao đừng bỏ cuộc
 Dù còn chút hơi tàn!
 SH giới thiệu
 
 
 MAI VĂN HOAN
 
 
 Vết khắc trên bia mộ
 
 
 Chỉ vậy thôi mà tôi đã khắc tên
 Lên bia mộ của một người bất tử
 Thi nhân hỡi, xin thi nhân lượng thứ
 Phút ngông cuồng của một gã tình si
 
 Cái tên tôi nào có nghĩa lý gì!
 Nó hoang dã như bông lau ngọn cỏ
 Tôi đã thu tên mình cho thật nhỏ
 Và giấu vào chỗ góc khuất mép bia
 
 Chẳng ai thèm để ý vết khắc kia
 Nó xấu hổ nép mình trong im lặng
 Tôi cầu mong có một chiều đẹp nắng
 Thẩn thơ buồn, người ấy lạc đến đây
 
 Trời sẽ xui nàng thấy vết khắc này
 Để nàng biết thế là tôi đã đến
 Nhưng tránh gặp người mà tôi yêu mến
 Bởi sợ nàng tan vỡ giấc mơ tiên.
 
 Chỉ vậy thôi mà tôi đã khắc tên
 Lên bia mộ của một người bất tử
 Thi nhân hỡi, xin thi nhân lượng thứ
 Phút ngông cuồng của một gã tình si
 
 
 Trách  chàng  Kim
 
 
 Thật thà chi bấy chàng Kim
 Trong đêm tái hợp đi tin lời Kiều
 Nghĩ mình lưu lạc đã nhiều
 Buộc lòng nàng phải nói điều thiệt hơn
 Sao chàng không thấu nguồn cơn?
 Để cho nàng tự vùi chôn đời mình!
 Gặp nhau biết mấy là tình
 Nhói đau tim chị... lặng nhìn duyên em
 Trách chàng khéo chọn lời khen
 Xót xa thân phận, Kiều thêm não lòng
 Bấy lâu nàng vẫn thầm mong
 “ Nhị đào thà bẻ...” mà không gặp người
 Quả cau nhỏ, miếng trầu hôi
 Sao không thắm lại nụ cười Xuân Hương?
 Đoạn trường càng nghĩ càng thương
 “ Đã tu tu trót...” còn hơn thế này!
 Thức cùng nhau trọn đêm nay
 “Tan sương đầu ngõ, vén mây giữa trời”
 Sao chàng đã vội tin lời
 Sao chàng đã vội buông xuôi hỡi chàng?
 Xưa dở dang, nay dở dang...
 Tình yêu ai nỡ tráo sang bạn bè?
 
 Tưởng là hạnh phúc... ai dè...
 Trách chàng nông nổi đi nghe lời Kiều!
 
 
 Có một dòng sông
 
 
 Có một dòng sông thơ ấu
 Nước xanh in bóng con đò
 Hồn tôi vẫn thường neo đậu
 Mỗi khi sóng lớn, gió to
 
 Có một dòng sông rực nắng
 Nước xanh in bóng cánh buồm
 Cánh buồm ước mơ đỏ thắm
 Đưa tôi xuống biển, lên nguồn...
 
 Có một dòng sông mờ tím
 Nước xanh in bóng mẹ nghèo
 Ánh mắt dịu hiền của mẹ
 Lặng nhìn những đứa con yêu
 
 Có một dòng sông huyền ảo
 Nước xanh in bóng trăng sao
 Thả mình trên dòng sông ấy
 Như bơi giữa dòng ca dao!
 
 (249/11-09)
 
 
 
 
 
 
   |