Tạp chí Sông Hương - Số 127 (tháng 9)
Thơ Sông Hương 09-1999
16:03 | 18/11/2009
Hải Bằng - Trinh Đường - Lê Viết Xuân - Nguyễn Nhã Tiên - Hồ Trường An - Nguyễn Văn Quang - Lưu Lam Thi - Minh Hiền - Nguyễn Ngọc Vượng - Đông Triều - Nguyễn Văn Dinh - Hải Trung - Lê Lâm Ứng
Làng Chuồn - Ảnh: vietnamcayda.com
HẢI BẰNG
Làng Chuồn
Tặng Võ Quê
Chiếc nón bờ xanh về trắng chợ Sóng rau câu gợn ánh hương nồm Biển gieo gió thuận trên đầm phá Đò ngập bình minh bạc cá tôm
Bóng mẹ tròn dài trên mặt sáo Em mềm tay lái chiếc thuyền nan Mặt trời nhuộm nắng trên vai áo Trăng mọc sang khuya cá nhuộm vàng
Trời đầy trong mặt nước mênh mông Nổi giữa bình minh thôn xóm hồng Tắt nắng đò chèo nhanh kịp nước Bóng làng lãng mạn trước phương đông
Hướng ấy xa vời biết gọi ai Con đi thẳng mắt tận phương trời Lòng dâng mùa biếc nôn nao sóng Một tháng gần nhau để nhớ hoài
Đường về vị biển nồng chân bước Sắc nắng chiều xây bếp lửa mồi Quê bạn làng Chuồn om chén nước Uống vào như rượu ngấm hồn tôi.
TRINH ĐƯỜNG
Những tột cùng
Tột cùng cao sang nền hoàng thành được đắp cao như núi Tột cùng hiến vinh bệ ngọc ngai vàng Tột cùng quyền uy gươm báu ấn vàng quyền trượng
Tột cùng lời chúc tụng vạn tuế tung hô
Dẫu tột cùng chuyên chế một vương quyền vẫn cứ có ngày sụp đổ 3-99
LÊ VIẾT XUÂN
Hòn Rơm
Hòn Rơm vàng rộm nắng chiều Xanh xao biển lặng, liêu xiêu bóng thuyền Gối đầu lên cát dịu êm Xoài chân ra biển, thôi miên đất trời Đã thành huyền thoại ngàn đời Hòn Rơm sao vẫn đơn côi tháng ngày Biển-bờ vẫn ở quanh đây Mà chưa có được một ngày cho nhau Khát khao cái thuở ban đầu Nụ hôn của biển rộm màu vàng rơm. Hòn Rơm - Phan Thiết 11-3-1999
NGUYỄN NHÃ TIÊN
Láng giềng ơi!
Thân yêu này cho Út Huệ và Sơn Tây
Còn con sông bầu bạn còn giếng khuya đợi người em đi bằng trăng sáng khua tiếng gàu vào tôi
Còn núi đứng lêu nghêu nuôi từng thu mây khói em suốt đời góa bụa làm vọng phu ngóng chồng
Còn động nào trên non nuôi mùa hoa bất tử tôi gối đầu tình sử hoa vàng bay lấp mình
Còn cây đa đầu đình còn cau trầu son đỏ
thanh minh về đầu ngõ kiều ơi! em phương nào
Dâu đầy quê dạt dào kén đầy sân vàng nắng sao em chưa về tắm trăng non trôi một mình. Mỹ Hảo. Bến Đình - Thanh Minh 99
HỒ TRƯỜNG AN
Như lá neo mùa
Gió tàn phai se đắng mạch mòn Anh lá ruỗng gượng bòn nhựa trẻ Nghe sâu mục buốt chiều rúc rỉa Siết lòng khô vỡ khát giọt xanh xưa...
Dù có vạt đời sưa ta lỡ xé Rách dài trăn trở vết mưa lầm Có điêu chỏi thầm đau nhịp rẽ Tận khóe tim mòn vẫn phập phòng em.
Khi tháng năm lấp bóng hư huyền. Ngọn sóng đời xô chìm mộng lỡ Lá anh còn neo ngày cạn úa Mót nắng nuôi chồi em xanh phù du...
Về trong nụ cúc
Lụa vàng ai qua ngõ Tháng tư bàng hoàng thu? Nắng ngút men mây em xa mù...
Thánh thót tàu tiêu ký ức Ướt khoanh trời cũ em đâu? Chợ đời lạc bóng nhau.
Anh trượt lòng xuôi dốc bụi ngầu Đi qua heo may se sắt Chiều nay về trong nụ cúc Ngậm ngùi úp mặt hoàng hoa... Tháng tư 1999
NGUYỄN VĂN QUANG
Vườn ngự viên ngày xưa
Rồi một ngày lại trở về Trên con đường lá vàng rơi trong gió Dọc dòng sông vàng hoa hé mở Nghe mùa thu lành lạnh những ngón tay...
Ngỡ ngàng đấy khu vườn ngày cũ Ta nghiễm nhiên làm chiếc lá phân vân Trong lối cỏ bước chân giờ lạ quá Như cổ tích thiếu vắng một thiên thần.
Vườn ngự viên hôm nay đã thành xóm Còn đâu ký ức của xa xăm Trời trở gió quanh co đất gấm Chuyến đò ngang còn gì nẻo yêu thầm.
Hương đã hết, lạc một kẻ như không Những nỗi buồn mang dáng hình của sóng Ta gởi mùa thu tóc người lồng lộng Quay nhìn về phía trăm năm...
LƯU LAM THI
Cánh cam
Đêm! Con cánh cam bay lên Gặp cánh đồng tuổi thơ xanh mát Gặp mẹ nón mê vết chân nứt toác Gặp cha dong trâu gió Lào bỏng rát Gặp em quần đùi da đen tóc hoe Đom đóm bay lập lòe lũy tre Anh vác cuốc ra đồng lấy nước Con cánh cam đi tìm câu hát À ơi ngả nón trông đình!
Đêm!
Con cánh cam bay lên Vào miền xa lắc Gặp anh lưng còng Gặp em da mồi tóc bạc Con cánh cam hoảng sợ quay về.
Rồi đêm đêm Con cánh cam vẫn bay lên Để khi bình minh thức dậy Phấn son phủ vết thời gian!
MINH HIỀN
Trắng bay đậu vàng
Màu chiều tấp vào làn nước lá cỏ Đã bao năm bóng vàng mạ luống xanh Vùi lâu trong lưu lạc ta bỗng nhớ Cánh cò nhỏ ngày kia bay trong lành
Đậu xuống rồi cánh vàng tắt theo nắng Uống cái mênh mông chi xứ ngàn đời Lòng chim còn hao hao ngọn gió thổi Bềnh bồng chao giấc ngủ lạ thảnh thơi?
Rồi trăng tàn buông lời rên rúc lạnh Ngọn lửa tim sưởi ròng rã lông tơ Đôi cánh thức giấc bay vào sương trắng Tươi rói một màu bạc chảy tinh mơ.
NGUYỄN NGỌC VƯỢNG
Tiếng mõ chùa cuối bến
Ngày chị đi thị xã mình nhỏ như lòng bàn tay Câu nói nhẹ cũng phiền lòng nhiều thứ bậc Áo lỡ thì bạc mắt Nắng vạng vàng cuối bến cơm dưa Lối chị qua tai tái mõ chùa
Chị như hoa vông buổi trái mùa Đỏ hoe ly rượu đắng Ly rượu mềm hơn duyên phận Như giấc mơ dở cuối dở đầu
Chị đi ấp úng mây chiều Gió Lào đói khô kỳ vọng Chùm quê tiu nguỷu vòm vông
Thị xã mình nay không đo được từng giờ Tội bến xưa càng nghèo con nước Tìm người quen như đãi vàng giữa cát Áo tha hương chị khoác Có chuộc được mùa cau lỡ thì?
Bao nhiêu lớp người quê mình đã thành cổ tích Như mới hôm qua Như mới hôm này Có lẽ không có nơi nào bao dung hơn nơi ta sinh ra Nơi ta bước những bước đầu chập chững
Từ sâu thẳm tiếng mõ chùa, bến cơm dưa... Như nhân chứng Viết lên câu ca dao dịu dàng Tháng 4 năm 1999
ĐÔNG TRIỀU
Điệp khúc đường đi
Trên đường cát đi qua Một dải lụa đào xót xa trận gió Tổng ngồng tuôn nước mắt bịu trần
Trên đường cát đi qua Vôi vữa làm chi để vợ chồng Thốn thấu chiều sâu mắt đỏ
Đi qua, đi qua vòng cung áp đất Chín tháng dư một hơi thở trút lòng Cát tỳ xể mặt màn gương
Bàn tay định số ấn xuống con đường Em trượt trên ta sóng soài thân xác Vết - trầy - nghìn - năm - còn - ngơ - ngác...
NGUYỄN VĂN DINH
Cô giáo vùng cao
(Tặng các cô giáo miền xuôi lên dạy học ở vùng cao)
Gặp em bên thác dạo nào Em cười: Lên với đồng bào Trường Sơn Bao năm sống với bản mường Quen từng em nhỏ, mái trường thân yêu Nhớ nhà những lúc xế chiều Cánh chim về núi gợi nhiều ngóng trông "Trường Sơn tây, Trường Sơn đông" Tiếng ca đồng vọng nguôi lòng nhớ quê.
HẢI TRUNG
Cho từng ánh lửa
I lửa không còn reo tro không còn ấm tròn xoe chiếc kiềng ba chân cùng những hòn than nguội lạnh thời gian như chật lại trong túi áo tiếng thầm thỉ của khuya tiếng chát chúa của ngày đổ lên ký ức những vệt mòn vô cảm trả lại ta nếp gấp trên tay.
II lửa bén lên vuông chiêú của từng số phận để lại tro than đằm thắm sắc màu để lại tháng năm cùng nhiều nghi vấn
lửa nguy nga hóa vàng vàng mã thăm thẳm âm dương trong những mặt người sắc lá tinh khôi đưa đẩy à ơi
III lửa vẫn thắp lên từ phía chân trời!
Qua Hải Vân sơn được thơ
Đem mùa hạ dàn lên trùng điệp Mây Hải Vân trong veo ánh mắt đa tình Bố cục đặt bày trên vách đá lở Có điều chi mà gió chông chênh
Nỗi nhọc nhằn trườn theo vách núi Ngoái lại sau lưng ký ức ngoằn ngoèo Nắng điểm tô dọc ngang quá khứ Phía trước chập chờn mây trắng cheo leo
Lên đỉnh cao càng nhận ra nhỏ bé Dưới thấp kia là những con đường Đem mùa hạ vẩy tung lên trùng điệp Bố cục gập ghềnh, mây dáng ngựa tha hương.
LÊ LÂM ỨNG
Tiếng cây thông già
Tặng thi sĩ Phạm Vũ
Không cao vượt lên giữa rừng thông Mà uy nghi trầm mặc Giữa Đà Lạt gió Đà Lạt mây Đà Lạt vi vút thông reo Tiếng cây thông già mang bè trầm ấm áp Tan trong thành phố buồn chiều lặng mưa rơi Ơi những hàng thông trườn theo dốc phố nghiêng trời Có nghe tiếng thông già lan lan trong ngõ phố Từng bước thong dong người đi! Ngày cứ trôi Năm tháng cứ qua đi... Sẽ có bao nhiêu cây thông già Đà Lạt Giai điệu trầm ấm áp vỗ vào hồn non nước nước non. Đà Lạt 23 - 7 - 99 Hà Nội 5 - 8 - 99
(127/09-99)
|
Các bài mới
Các bài đã đăng