Bầu trời hiện ra trong màu bàng bạc và xám xịt nhưng yên bình. Trời chợt trở lạnh. Cái lạnh từ từ, từ từ thấm vào sự vật. Cái lạnh phả vào mặt người, ban đầu là mát lạnh, rồi đến buốt giá. Trời đổ mưa, không phải là những cơn mưa ào ào như trút nước, dội vào mái tôn ầm ầm, mà là những hạt mưa bay nhẹ nhàng trong không trung, phủ lên cành cây kẽ lá những giọt nước nhỏ xinh xinh. Chỉ tiếc là không có ánh nắng để những giọt nước ấy vụt biến thành những giọt sao lấp lánh ánh trời, những giọt pha lê long lanh bừng sáng.
Chút lành lạnh ùa vào căn phòng... Mưa vẫn bay như những hạt mưa xuân hạnh phúc. Buổi sáng nay thức dậy trong ta một mùa xuân đã qua, không phải với ánh nắng chan hòa, mà với cơn mưa phùn vương trên áo, vương trên từng cánh mai vàng, trên từng cành đào, phơn phớt hồng, vương lên những que hương nhỏ trong buổi sáng đầu năm. Những hạt mưa đem chút lành lạnh của lúc giao mùa hòa trong hương thơm nhẹ nhàng của hương, trầm, tạo nên một mùi hương rất đặc biệt, rất ấm cúng trong lòng ta.
Ta đón xuân trong bao lần, trong bao hớn hở vui cười nhưng giá đừng lần nào ta hụt hẫng. Có những mùa xuân cùng ta đón tết với nắng vàng chói chang đến gay gắt, trời đẹp nhưng trong ta hương vị của tết đều không có. Ước ao sao những mùa xuân, ta đón tết trong mưa bay nhẹ, chui mình trong chiếc áo len màu xanh nước biển, trên quàng chiếc khăn mỏng trắng tinh, cười vui khi nhận tiền mừng tuổi rồi chợt dừng lại, thoáng yên lặng mà hít vào lồng ngực hương trầm thơm dịu, mà thấy lòng ấm cúng biết bao. Lúc đó, ta mới thật sự hòa trong hơi ấm của mùa xuân, của ngày Tết dân tộc...
Mưa vẫn rơi, nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve mọi vật. Chỉ còn chút thời gian là trời sang xuân, một mùa xuân mới. Ước sao một mùa xuân nữa lại đánh thức trong ta những mùa xuân đã qua, để tâm hồn ta lặng lẻ mà bừng sáng, ấm cúng vô cùng.
H.V (132/02-2000)
|