Tạp chí Sông Hương - Số 139 (tháng 9)
Thơ Sông Hương 09-2000
09:31 | 26/05/2010
Lê Lâm Ứng - Nguyễn Nhã Tiên - Trần Huyền Sâm - Lê Ngã Lễ
Ảnh: Internet
LÊ LÂM ỨNG
Ngọn lửa (Trích tráng ca "Việt Nam - chặng đường nắng lửa")
Nhân loại bắt đầu từ ngọn lửa Tình yêu có ngọn lửa trong tim Căm thù lửa bừng trên sắc mặt... Chúng tôi mang trong mình ngọn lửa Việt Nam. Ôi, ngọn lửa Việt Nam, ngọn lửa! Cháy lên từ thuở Vua Hùng Thuở Bà Trưng nổi trống Mê Linh Thuở cưỡi sóng chém kình của Triệu Thị Trinh. Thuở diệt giặc Lương dựng nước Vạn Xuân chỉ cần 3 tháng. Lửa bén mãi, bén mãi không bao giờ tắt Suốt nghìn năm Bắc thuộc đau thương! Rồi lửa bùng lên đỏ sóng Bạch Đằng. Soi lồng lộng bóng Ngô Quyền dìm đầu quân Nam Hán Lửa nên lũy nên thành bên bờ sông Như Nguyệt Ám ảnh bao đời giặc Tống xâm lăng. "Nam quốc sơn hà..." vang mãi ngàn năm! Lửa tụ điện Diên Hồng làm nên sấm sét Giáng 3 lần tan mộng Nguyên Mông. Dân tộc mãi ghi Bạch Đằng - Tây Kết - Hàm Tử - Chương Dương Nhân loại nhớ ơn nước Đại Việt xưa - thần lửa.
Sóng vỗ, Sông Hồng sóng vỗ Ngân vang Đại Cáo Bình Ngô Sáu trăm năm! Ôi...! Nguyễn Trãi như vẫn sống đến bây giờ Và lửa Lam Sơn vẫn như đang hồng sắc cờ Lê Lợi!
Đàng Ngoài, Đàng Trong khát khao mong đợi Lửa Tây-Sơn lan khắp hai miền Xoài Mút-Rạch Gầm khiếp đảm giặc Xiêm Ngọc Hồi-Đống Đa, 20 vạn quân Thanh chết thiêu trong lửa Quang Trung ơi, Người là ngôi sao thế kỷ Thắp trong lòng nhân loại muôn năm!
Đất nước mây mù giăng ngót trăm năm Lửa tiếp lửa điên đầu giặc Pháp Từ Trương Định đến Hoàng Hoa Thám Lửa thành con đường lửa nối Bắc với Nam!
NGUYỄN NHÃ TIÊN
Huế, mình tôi
Sẽ chẳng bài thơ nào hơn Huế Nhan sắc ơi! Thưa gởi bao lần Mỗi sợi tóc trên đường tôi vấp Mỗi đi về dồn dập thanh âm
Mỗi vết thương mọc lời hạnh phúc Mỗi chiều qua tôi nhớ ngàn chiều Mỗi mưa xuống tôi thành trẻ khóc Mỗi nắng vàng thề thốt tôi yêu
Mỗi Mỗi Mỗi Không thành đôi được Mỗi Huế thôi không thể hai lần Mỗi nước mắt. Trời ơi! Giếng ngọc Mỗi trường giang kiếm dựng trời xanh (1)
Cô đơn đến vô cùng Huế ạ! Nghìn năm sau chẳng thể khác hơn Em nhân ảnh suốt đời Vỹ Dạ Cho câu thơ Tử mãi xanh rờn (2)
Sẽ chẳng bài thơ nào hơn Huế Gọi gì tôi gió giục qua cầu Đi là để không bao giờ tới Tay chạm rồi Huế vỡ tan mau
Hư vô hết đền đài em nhé Một rêu nầy gìn giữ Huế thôi Đừng bến bờ sáo mòn hẹn ước Những môi người e sẽ bể dâu
Hư vô cả dòng sông em nhé Một bài thơ vô tận chảy hoài Mai xa rồi tôi còn mỗi Huế Thanh âm nầy không thể lẫn thành hai. Huế 26.6.2000
--------------------------------------- (1) và (2): Ý thơ Cao Bá Quát và Hàn Mặc Tử
TRẦN HUYỀN SÂM
Chớm thu
Một chiếc lá... khẽ rơi Chao mình như cánh bướm Buồn trong mắt ai... Chiều hoàng hôn xa thẳm Cuối chân trời mây trắng vẫn giăng trôi Chở tình yêu về với phương nào...? Cho nỗi buồn tan theo mây theo gió... Hoàng hôn ơi! Mùa thu sao đến vội? Cho lá vàng rơi rơi trong mắt ai... Mùa thu 2000
LÊ NGÃ LỄ
Nén hương thơ
Viếng mộ Hàn Mặc Tử
Thắp nén hương thơ lên mộ Hàn Mặc Tử Máu râm ran hôn nóng Một hồn thơ Trăng Ghềnh Ráng che nghiêng Bóng chàng lãng tử Ngậm câu thơ bẽn lẽn Rớt xuống ghềnh Nhớ chàng thi sĩ Một mình nằm yên nghỉ Thực hay mơ Tôi thiếp tự bao giờ... Bay thoang thoảng mùi hương thơ
Bên Ghềnh Ráng trăng nằm Sóng soãi Chỉ một hồn thơ Thấp thoáng bên trời!
Vội vàng thắp nén hương thơ Mai về thôn Vĩ Ngẩn ngơ sông chờ...! Ghềnh Ráng - Qui Nhơn 17.6.2000
(139/09-00)
|
Các bài đã đăng