Tạp chí Sông Hương - Số 15 (T.10-1985)
Thơ Sông Hương 10-1985
14:23 | 09/06/2011
Trần Xuân An - Lý Hoài Xuân - Mai Nguyên - Trần Thị Huyền Trang - Trần Bá Đại Dương - Nguyễn Loan - Trần Thị Hiền - Đỗ Văn Khoái - Phùng Tấn Đông - Hồ Huệ - Tôn Lệ Thu Châu - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Phi Trinh - Việt Trác
Thơ Sông Hương 10-1985
Ảnh: internet
[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

TRẦN XUÂN AN


Bài tháng giêng


Má đi chào ai năm mới
áo bay hay gió tháng giêng
tinh sương con gà đã đợi
gáy ran ngoài ngõ láng giềng

bầy chim đứng hót không yên
chuyền cánh chíp chiu luyến láy
bươm bướm nhấp nhô nhấp nháy
như là đôi mắt thiên nhiên

nắng reo mướt tóc thanh niên
em thơ xênh xang áo mới
nụ cười bên đọt dứa hiền
tiếng pháo hồng treo khắp lối

mời nhau dăm múi sầu riêng
thấy vườn Mỹ Tho bùi ngọt
nổi lửa dăm ba điếu thuốc
nghe xao xuyến trời Điện Biên

lời chúc câu chào huyên thuyên
rượu nồng bay trong mái lá
niềm vui trào ra ngoài hiên
từng vũng nắng vàng rất lạ

thăm nhau, thăm nhau tháng giêng
áo khăn nhạt rồi bóng tối
má ơi, nắng ngoài Hà Nội
bay vào thơm lúa Thừa Thiên

thoảng hương đất, nhớ tổ tiên
đã cho cái nương cái rẫy
thương thương đàn con biết mấy
giữ gìn mùa xuân y nguyên

cây xanh tình Bác, thiêng liêng
chồi non nao nao lòng dạ
mơ ước về trong tay má
mai thành bắp gạo bình yên.


Bến Ngự, 24 tháng giêng 76



LÝ HOÀI XUÂN


Về lại đậu kênh

Tặng anh P.N.C.

Em về thăm lại Đậu Kênh
Bến đò xưa phía giáp ranh trăng mờ
Cây mai đổi lá mong chờ
Vàng mơ nắng ấm đôi bờ sông trôi

Cô Thương giờ có chồng rồi
Vẫn như thơ tặng cái hồi mới quen
Cất cùng áo bà ba đen
Thơ anh cô ấy mở xem một mình…

Tuổi đang xanh biết mấy tình
Hỡi anh, có giữ cái nhìn lúc yêu
Cho bao nhiêu nhận bao nhiêu
Đêm Quảng Trị, với những chiều Đậu Kênh?

Dường như sông vẫn nhớ anh
Cả khi mưa đục, khi xanh nắng ngời
Chỗ gốc tre cháy anh ngồi
Nay thành chỗ những lứa đôi hẹn hò

Dường như lòng mỗi con đò
Với anh giây phút chuyện trò đầu tiên
Đến nay vẫn cứ vẹn nguyên
Dù cho mảnh ván có thêm vết hà!

Và hoa xoan trước thềm nhà
Dường như thương nhớ anh mà… tím hơn!
Khói chiều khi mạ nấu cơm
Phải chăng vậy, mãi chờn vờn mái hiên?

Nếu anh có đến Trà Liên
Đậu kênh phía ấy, chớ quên ghé về!

Huế, 1985



MAI NGUYÊN


Mẹ


Mẹ
Mẹ dịu hiền của con
Nỗi đau rơi trên vai áo
Mẹ dịu hiền mẹ của con
Tấm lưng đẫm mồ hôi
Những giọt nước mắt
Cứng khô
Hình như chúng muốn nói …
Nhưng mẹ lặng lẽ xua đi
Xua đi
Mẹ dịu hiền
Mẹ của con
Mẹ.

12-7-1985


Hạnh phúc


Chiếc áo len
đôi tay chị
dịu dàng
đan mềm mại

Những giọt nước mắt
hay những nụ cười
em không biết

Em thấy ở đây
ánh mắt chị
dào dạt niềm vui
dào dạt niềm tin

Mùa đông
sẽ không còn lạnh
trên đôi vai của anh

4-1985



TRẦN THỊ HUYỀN TRANG


Với biển lần đầu


Tôi tới biển lần đầu
Còn rụt rè sóng nước
Hàng dừa mắc võng ngược
Ru gió mà không rơi
Gió vọng từ xa khơi
Bỗng ước mình làm sóng
Ruỗi nhanh tới chân trời
Lấp loáng lên buồm trắng

Vì tôi chẳng biết bơi
Biển làm sao hiểu được
Tình yêu nói bằng lời
Dễ gì xanh biển biếc
Nên đành ôm nuối tiếc
Dời chân trên cát vàng
Cát trải về mênh mang
Sao níu lòng rõ thế?
Tôi biết mình nặng nợ
Nhấc chân, còn dấu chân

Ơ kìa con ốc bể
Sóng tràn thì nó lăn

Biển ơi chỉ một lần
Rồi xa, lòng đâu nỡ
Nhưng ngọn gió không thể
Ở trong con ốc buồn
Tôi mang theo cánh buồm
Căng tròn trong mắt nhớ
Thương nhau từng hơi thở
Hóa thân thành chim âu

Biển rộng và biển sâu
Cánh chim bay về mãi
Cánh chim âu không mỏi
Trên ngàn năm biển trào

1985



TRẦN BÁ ĐẠI DƯƠNG


Nha trang


1. Đã hiện hình tia chớp
Khi bước chân đầu tiên chạm tới Nha Trang
Nhanh hơn âm thanh, nhanh hơn ánh sáng
Sự thu phát của làn da, của tổng hợp giác quan.

Bủa quanh tôi bảy màu quang phổ
Hòa hợp nhau - đối chọi nhau
Tôi đi giữa khoảng không giao thoa ánh sáng
Như chính con người tồn tại giữa hào quang.

Tôi bước lên bờ cát Nha Trang
Cái phần sáng từ vầng trăng huyền ảo
Và diệu kỳ - tôi thấy bóng của tôi
Như trẻ thơ thấy bóng hình chú Cuội.

2. Nha Trang chứa trong mình những hàng dương tự nhiên như có vốn sinh ra
Cả những cụm dương được bàn tay vun trồng cắt xén
tồn tại trong giới hạn không gian những đường nét kỷ hà
Nha Trang có mặt trong bầy trẻ đùa nô trên bờ cát
ngụm nước ùa cổ họng chát đắng
đôi mắt xót muối đỏ kè
vóc nước biển vỡ tung nghìn giọt sáng.

Nha Trang có mặt trong từng viên gạch cũ Tháp Bà
trên mỗi nét hoa văn nội thất những tòa nhà
con mực, con tôm, con ngừ, con đé
vợ ngóng chồng dõi mắt khơi xa.

3. Đá tiếp đá nối thời gian vĩnh cửu
Sẽ mòn đi những Đá Nhảy, Hòn Chồng
Những truyền thuyết ngàn xưa, những huyền thoại mới
Từ cái mầm - sự sống vươn lên
Tỏa bóng xuống đôi môi hạnh phúc.

Hỡi Nha Trang xin kính chào người
Trong những hồi âm dồn ngực biển!

Nha Trang - Huế 84-85



NGUYỄN LOAN


Qua Nhật Lệ nhớ mẹ Suốt


Con lại về thăm Đồng Hới quê ta
Qua Nhật Lệ có nhịp cầu mới bắc
Con bỗng nhớ những tháng ngày đánh giặc
Lòng ngậm ngùi thương mẹ quá mẹ ơi!

Đây vẫn dòng sông bên lở, bên bồi
Vẫn nước với trời xanh tươi màu lúa
Vẫn con sóng nói bao lời tâm sự
Vẫn con đò nhớ mẹ ngóng trời mây

Bao thế hệ chúng con đi qua khúc sông này
Dòng sông xanh bỗng thành dòng sông lửa
Dòng sông xanh bỗng thành dòng máu ứa
Thương mẹ gầy quên bao chuyến đò đưa

Giờ con về đời đã tạnh cơn mưa
Nắng lại tỏa long lanh thành phố cảng
Thành phố đẹp - cánh hoa hồng (*) duyên dáng
Hương trăm miền kết nhụy hóa quê chung

Tâm hồn con mát rượi gió biển đông
Lòng ngây ngất ngắm hàng dừa trĩu trái
Lá xanh mượt như tóc em vừa chải
Cho con nhìn thấy mẹ thuở còn xuân

Cho giọng ai hò chiều man mác lâng lâng
Nón em nghiêng một vầng trăng thấp thoáng
Đồng hợp tác đang vào mùa lúa khoán
Đàn chim nào vỗ cánh cuối trời xanh.
Mẹ của con ơi! Mẹ hãy về thăm
Những cô gái thành bạn chài kéo lưới
Những chàng trai ngực trần theo biển gọi
Trái tim yêu biết nhìn thẳng mặt trời.
Ôi! Chiều nay nhớ mẹ quá, mẹ ơi!

Đồng Hới, 20-7-83

----------
(*) Khách quốc tế gọi thị xã Đồng Hới là thành phố Hoa Hồng




TRẦN THỊ HIỀN


Tháng chạp


Mưa không còn làm ướt áo
Gió rét quen chờ ngoài hiên
Tháng chạp dài thêm chút nữa!
Cái tháng cuối cùng của năm

Cái tháng cứ bộn rộn nhất
Cả trong mỗi tiếng còi tầm
Tiếng hát vào ca rộn rã
Lòng ai náo nức đợi mong

Chim én bắt đầu rời tổ
Vườn ngoài hoa hé nụ xinh
Chồi non đã đâm lộc tía
Mùa xuân vừa đến bên mình

Áo ấm hong về bên nắng
Mưa bay lang thang trong đêm
Tháng chạp dỗi hờn con gió
Tiếng ai gọi mùa hân hoan

Tháng chạp vội vàng chi lắm
Để em có phút ngẩn ngơ
Ngắt cánh mai vàng nở sớm
Rộn ràng mang theo vào ca…




ĐỖ VĂN KHOÁI


Người khuân vác trên bến tàu


Người khuân vác trên bến tàu
mặc chiếc áo bằng bụi ướt
với kiện hàng trên vai
là cái trụ chống đỡ - giữa mặt đất và bầu trời
Ta không nhận ra
Họ chìm khuất dưới những tấn hàng và khăn vác
Chỉ còn lại một khối thể cứng
trên hai chân bước
Thay ta.

Người vác hàng trên bến tàu căng sức - đi qua
trên miệng ngậm theo chiếc thẻ
chỉ đổ lại chiếc bóng nặng nề và dấu chân lún sâu trong bụi lấm
Họ tan vào những cái cần thiết hàng ngày của chúng ta
Là những con người khổng lồ
Ta không nhận ra.

Mỗi ngày trên bến tàu, cửa hàng, phố chợ, sân ga
có bao nhiêu tấn hàng đi, bao nhiêu loại hàng đến
những người vác hàng, bao lần còng lưng xuống
Thay ta.
Nhưng họ không thể vác nổi biếng lười, dốt nát
và những gì làm ta suy nhược.
Hãy tự mình khuân vác lấy - mang đi.

5-1985



PHÙNG TẤN ĐÔNG


Làng ngoại ô, hoa và em

(Chuyện của trai làng)

Làng ngoại ô, anh nhớ trăng cuối phố
Đêm ngời xanh như chực vỡ chân trời
Hoa trắng dịu dàng, sương loang mờ ảo
Xui bàn tay không muốn lẻ loi

Áo lính về ngồi ở phía cầu ao
Đêm lặng lẽ nghe từng tăm cá lặn
Nghe hương vườn thơm hoa bưởi hoa ngâu
Trăng thôi hết đỏ một vừng hiu quạnh

Em cũng như cánh đồng thơm hương đất
Bền bỉ cho chân thật những mùa màng
Vụt mở những khoảng trời êm ả quá
Như mặt ao bèo hoa súng vụt đơm lên

Hoa trắng len vào nỗi nhớ dịu êm
Như trái tim mới vừa ươm trong ngực
Đêm biên giới bạn bè ôm súng thức
Biết nói gì … lại muốn kể về em

Kể về em gió thổi rát triền sông
Đất khô nẻ ngọn lúa bầm gió mặn
Mùa xao xác gánh đầy vơi hạt thóc
Làng bên sông “nắng đục mưa trong…”

Em tiềm ẩn bao nhiêu là dịu ngọt
Đêm môi hoa cứ hàm tiếu ngập ngừng
Anh dường thấy suốt hàm răng trắng nuột
Khoảng trong ngần tình ý giấu bên trong

Khắc bâng quơ em lại nói chuyện đồng
Mùa sắp tới … như một lần hò hẹn
Như đất nghèo ai có thương thì đến
Ngọn lúa đồng cũng chín nắng mười sương

Đồng sẽ xanh trong mùa thu vắng anh
Chiều no gió những cánh diều tuổi nhỏ
Đêm hoa súng với tình yêu, nỗi nhớ
Làng ngoại ô cần mẫn đợi mùa vàng

Sẽ bền lòng những thao thức trang nghiêm
Anh mang hết đi về phương súng nổ
Làng ngoại ô trăng lên từ cuối phố
Có ngọt bùi trong nước uống, cơm ăn.

Thủy An, 5-1985



HỒ HUỆ


Không đề


Tiễn người ra đầu ngõ
Mắt dõi nhìn xa xăm
Ti-gôn nở băn khoăn
Chiều êm vương lối nhỏ

Tiễn người ra đầu ngõ
Gió ghé tai hỏi thầm
Em lắc đầu xấu hổ
Giấu nụ cười bâng khuâng

1984



TÔN LỆ THU CHÂU


Không ghen


Anh muốn cười với ai cũng được
Anh cứ việc cùng ai đi sánh bước
Cứ việc mơ màng nhìn ai qua khói thuốc
Em chẳng giận đâu, em chẳng ghen

Em sẽ không nhắc tên anh mỗi đêm
Em sẽ không qua ngõ nhà anh nữa
Cũng sẽ không chờ anh gõ cửa
Em chẳng buồn đâu, em sẽ quên

Em sẽ chọn trong số người quen
Một chàng trai để cùng đi dạo phố
Qua bất cứ nơi nào có anh ở đó
Để anh thấy rằng: em đâu có thèm ghen.

8-7-1981



NGUYỄN HỮU QUÝ


Có một chiều như thế!


Chiều thấp thoáng lưng bò
Nắng rơi vàng ngọn cỏ
Lau trổ cờ quét gió
Man mác hơi thu còn…

Chú bê vàng hí hửng
Tung vó chạy lên đồi
Nghe mẹ âu yếm gọi
Lại chạy về cỏ xanh

Cỏ xanh ơi, cỏ xanh
Nhắc chi tuổi thơ anh?
Có những chiều êm ả
Ta ngồi trên lưng bò
Ngó trời chiều ráng đỏ
Thương mẹ đang mong mưa
Lối mòn bông hoa nhỏ
Rung rinh.. tới bây giờ!

Và, mai sau vẫn thế
Một góc đồi bình minh
Câu ca xanh màu cỏ
Ai hát lên với mình?




NGUYỄN PHI TRINH


Cảm nghĩ trước bình phong

trường Quốc Học


Con kỳ lân đứng lặng im trong bức bình phong
Kiên nhẫn như người làm thơ không bao giờ được chọn cho xuất bản
Nó nhìn sang bên kia
Tấm bia già nua quay lưng thầm thì nói chuyện với dòng sông cũ mỏi
Người qua đường vội vã
Xe cộ ngược xuôi vội vã
Nó mỉm cười cho cái vội vã của đời.

Con kỳ lân đã bao năm đứng gác cổng trường
Muốn nhảy xuống mặt đường không sợ mình lạc bước
Ôi! Cái bước chân ban đầu - quyết định
Con kỳ lân lắc đầu
Không dám dấn thân.

Khi Lê Bá Khánh Trình bước lên bậc thang máy bay
Khi người thầy giáo sửa soạn hồ sơ đi thi giáo viên dạy giỏi
Khi bác phi trường vẫn cần cù đánh trống đổi giờ vô cùng chính xác
Con kỳ lân chợt thấy mình bé nhỏ
Không còn xứng đáng là một trong “Tứ Linh” của suy nghĩ người đời
Con kỳ lân muốn nhảy xuống mặt đường
Nó cựa mình run rẩy
Ôi! cái thân hình mấy mươi năm là vôi gạch
Biết bao giờ hóa thân?
Mười năm - ôi mười năm
Tôi quay một vòng tròn đường kính dài 650 cây số
Từ miền xuôi lên miền núi
Và chiều nay tôi lại trở về
Người học trò xưa đứng tần ngần ngoài vòm cổng cũ
(Thầy giáo đã xa, bạn bè không còn ai cả!)
Chỉ còn một mình con kỳ lân đứng lặng im trong bức bình phong mỉm cười kiên nhẫn
Tôi khẽ đặt tay mình lên lưng kỳ lân.

Huế tháng 6-1985



VIỆT TRÁC


Em sự sống


Khi nỗi đau của tôi dịu lại
Khung trời bỗng hóa xanh hơn
Nắng hồng lên cành lá xanh nghiêng
Con chim hót trong ánh ngày tươi rói

Tự sâu thẳm lòng tôi, tôi nói
Về em
Về giọt dịch truyền
Dẫu chẳng mang màu xanh màu hồng
Nhưng không là nước lã
Cứ từng giọt êm lành, bền bỉ
Sự sống từ tay em
Tôi nhận vào tim

Tôi ngỡ em là của riêng mình!
Nhiều đêm rồi
Đêm bệnh viện lặng yên
Dưới ánh đèn dịu mát
Viên thuốc tôi cầm là viên thuốc tốt
Nhưng thiếu em
Tôi chẳng thể đủ đầy

Lại nghĩ về em
Giữa bề bộn riêng chung
Nụ cười vẫn trẻ
Em là giọt dịch truyền trong suốt đến vô tư

10-1984

(15/10-85)





Các bài mới
Các bài đã đăng
Ruy-đôn-phi-ô (27/05/2011)