Tạp chí Sông Hương - Số 16 (T.12-1985)
Thư liên lạc của “Hội Người Yêu Huế” tại Pháp
10:52 | 06/10/2011
Trên giải đất hình chữ S mà đáng lẽ chúng ta phải sống, có chỗ nào mà chúng ta không nhớ, không thương! Nhưng dĩ nhiên, có chỗ chúng ta thương nhiều hơn một chút. Đó có thể là chỗ mà chúng ta sinh ra, lớn lên. Chỗ mà chúng ta lưu lại nhiều kỷ niệm. Đó cũng có thể là chỗ mà vì một duyên cớ nào đấy thôi, ta bỗng thấy gắn bó suốt đời.
Thư liên lạc của “Hội Người Yêu Huế” tại Pháp
Nhà khoa học Võ Quang Yến - Ảnh: TL
[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

Dù bạn có khác tôi bao nhiêu đi nữa, đi trên đường lạ, xứ lạ này, bỗng nghe thấy giọng Huế của tôi, chắc chắn chân bạn cũng muốn dừng lại. Huế của chúng ta, ôi Huế của chúng ta, Huế mà chúng ta xa mất, Huế có xa chúng ta đâu, Huế đang ở đây, nơi giọng nói của tôi, nơi giọng nói của bạn, nơi ngập ngừng của bước chân muốn tìm đến nhau. Ai đã đi qua Huế một lần, khó mà quên được Huế. Cái xứ nhỏ nhỏ, hiền lành, xinh như một bài thơ, nhẹ như một cánh bướm, ướp thơm ký ức bạn như sen ướp thơm một chén trà. Chỉ như vậy thôi, bạn cũng đủ thành người Huế như tôi rồi. Hơn thế nữa, con người chưa đến Huế bao giờ mà cũng thấy mình Huế như người Huế! Yêu Huế qua một câu thơ thôi, qua một giọng hò thôi, qua một hình ảnh nào đấy thôi, con sông Hương, tà áo trắng, màu xanh của cau thôn Vỹ, chừng đó thôi, bạn đã là Huế rồi. Huế không phải chỉ nằm trong giọng nói của tôi, không phải chỉ hiện ra nơi giấy khai sanh của tôi, nơi mảnh bằng tiểu học, trung học, đại học. Cái vinh dự của Huế là được nằm trong cả trái tim của những người chỉ bước ngang qua Huế vội vàng và của những người chân chưa đến Huế nhưng lòng đã đến từ lâu.

“Hội người yêu Huế”, cái tên nghe có vẻ hơi cải lương. Nói theo giọng Huế thời xưa, cái tên nghe có vẻ “Kim sanh”. Nhưng thế mà đúng đấy. Chúng ta không phải chỉ là “hội Huế”: Huế như vậy là Huế hẹp hòi, Huế bị hạn chế bởi một con đèo, và một dòng sông. Huế xứng đáng hơn thế nhiều. Huế là Huế của mọi người yêu Huế. Thôi thì đành phải dùng chữ “yêu” vậy. Huế vốn thích chữ “thương” hơn. Nhẹ nhàng mà sâu. Kín đáo không bồng bột.

Nếu chúng tôi không mạnh dạn đứng ra lập “Hội người yêu Huế” chắc chắn bạn cũng đứng ra lập thôi. Bởi vì đó là một nhu cầu. Bởi vì trong lòng mỗi người chúng ta, ai cũng muốn có một hội như vậy. Để gặp gỡ nhau. Để chuyện trò. Để làm quen. Để quen rồi thì quen nữa. Để con cái quen nhau. Và để cùng nhau thương Huế.

VÕ QUANG YẾN - LÊ HUY CẬN - NGUYỄN KHOA SONG XUÂN - LÊ THỊ CẨM HÀ
(16/12-85)









Các bài mới
Các bài đã đăng
Nguyễn Du, 1813 (18/07/2011)
Mưa Huế (30/06/2011)