Tạp chí Sông Hương - Số 270 (tháng 8)
Về một nhà thơ mới qua đời
13:50 | 20/08/2011
Vào lúc 14 giờ 25 phút ngày 13 tháng 7 năm 2011 (nhằm ngày 13 tháng 6 năm Tân Mão), nhà thơ Văn Hữu Tứ, hội viên Hội Nhà văn TT. Huế đã qua đời sau một thời gian lâm trọng bệnh. Từ đây, trong mái nhà anh gần hồ Tịnh Tâm, trên các con đường của Thành phố Huế cũng như những nơi anh thường lui tới, tác giả của các tập thơ “Bên dòng thời gian”, “Tôi yêu cuộc đời đến chết” vĩnh viễn vắng mặt.
Nhà thơ Văn Hữu Tứ - Bửu Chỉ ký họa
[if gte mso 9]>
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
Các tập thơ đó đồng thời cũng là tự sự về một phần đời anh như Văn Hữu Tứ đã suy nghĩ trước khi xuất bản. Suy nghĩ của anh làm nhớ lại những năm Văn Hữu Tứ còn bước đi dưới nền trời của tuổi thanh niên. Trước năm 1972, thầy giáo Văn Hữu Tứ đã từng thể hiện lòng yêu nước yêu người trong những bài thơ được lưu truyền trong một số người bạn. Tập thơ “Dưới bóng cờ cách mạng” của Văn Hữu Tứ và Nhất Huy đã ra đời trong bối cảnh đó mà sau này, tập “1000 năm thương nhớ” nhân kỷ niệm 1000 năm Thăng Long trích đăng lại một bài thơ trong đó của anh. Giờ đây Văn Hữu Tứ nằm lặng im sau khi đã ngược xuôi trên những chặng đương đời, lặng im như cõi vĩnh hằng. Sắp tới, mỗi khi nhớ lại chút hơi ấm trong bàn tay Văn Hữu Tứ với những cái bắt tay thường nồng nhiệt, những người bạn của anh có lẽ không còn cách nào khác ngoài việc lật lại những trang thơ của một người đã qua đời. Nơi đó, Văn Hữu Tứ đã hóa thân trong những dòng chữ của ngọn đèn khuya, gian nan và vinh hiển. 1h khuya, 14.7.2011 Lê Văn Ngăn VĂN HỮU TỨ Dòng sông tuổi mười lăm Tưởng nhớ N.K Tôi ngồi bên bờ sông đọc lại những bài thơ của người đã chết những bài thơ những khúc hát than đá đen Chàng thường ngắt những cành hoa bất tử ném xuống dòng sông cành hoa trôi đi báo hiệu thân phận người tử tù hiên ngang bước vào cửa địa ngục Chàng thường ném những tia nhìn giễu cợt tới mặt trăng, mặt trời tới mặt đất đầy hầm hố Em không thể nào đọc được niềm băng giá trong thân thể chàng đã chìm dưới đáy sông xanh Thân thể chàng lặng lẽ trôi đi như những cánh hoa bất tử Tôi ngồi bên bờ sông một thời chàng ca hát đêm đêm dòng sông in bóng người đãng trí chàng ôm chặt tình yêu đất xám còn em quay về vườn địa đàng Bờ sông kia mọc lên một cành hoa cô độc Người đãng trí ôm những lời ngụ ngôn đi qua tám cửa thành với vòng nguyệt quế là dòng sông tuổi mười lăm Ai biết được tình yêu của chàng là ba mươi, mười lăm hay mười bảy? Hát bên đời Đời mênh mông đêm tối tôi gọi em bằng tên các vì sao nồng ấm mắt em ngọn lửa và tim tôi là gió phiêu bồng Em hãy làm quê nhà gìn giữ tình yêu thời con gái để lại trong tôi nỗi nhớ khôn nguôi Đời mãi mãi dội vang tiếng thét đấu trường tôi xin tặng em trái tim đấu sĩ với số phận rủi may và bình minh ròng ròng máu đỏ xin em hiểu rằng tim tôi là thảm kịch của em Tôi bước đi một mình số phận đè xuống hai vai như một tảng đá thời cổ đại đêm đêm tôi có em làm giấc mơ trú ẩn Có thể tôi sẽ gục ngã bởi đau thương nhưng với tình yêu của tôi đã trao em như ngọn lửa ấm áp Tôi sẽ bình tâm đi trong mênh mông đêm tối đi tới đấu trường Bài ca đốm lửa Em rạch nát vùng trán tôi Nụ cười hồn nhiên tuổi trẻ Những hạt mưa mùa phục sinh bất chợt Thời gian đầy rồi vơi Cổng thành xưa xõa tóc Tôi ngược xuôi một phần thế kỷ xuyên con kênh độc thoại Phía hai bờ mưa giăng xối xả tôi đi Nắng rồi mưa dòng sông vẫn một màu năm tháng Em đã đến và em đã đi Bóng mây vàng rồi xanh phút giây đợi giờ nguyệt thực Chim đã về và chim đã khuất xa Còn réo rắt tiếng tơ đồng rụng rơi Lăn hoài như giọt nước Ơi màu hoa đỏ hoa ban Rì rào âm thanh sóng Làn hương thiết mộc lan ngây ngất Ai cất tiếng vu vơ khúc hát mục đồng Cháy lên những bài ca đốm lửa Bên kia bờ trăng sao ngơ ngẩn Dòng sông xanh im bóng (270/08-11) |
Các bài mới
Các bài đã đăng