Tạp chí Sông Hương - Số 270 (tháng 8)
Trang thơ lục bát dự thi 08-11
14:45 | 22/08/2011
Đàm Xuân Hoán - Lê Đình Ty - Nguyễn Văn Vũ
Tác phẩm 'Hoài niệm 2' của họa sĩ Nguyễn Duy Hiền
| [if gte mso 9]>Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4 
 
 
 ĐÀM XUÂN HOÁN
 
 
 Đợi
 
 
 Bạc màu đất hạn mong mưa
 Xa nhau buổi ấy mà chưa nói gì
 Tìm về một sáng anh đi
 Hoa xoan rụng tím vườn thì đang xuân
 
 Nắng lên trong vắt gió ngần
 Vẫn con chim gáy khi gần khi xa
 Mòn từng đốt đếm ngày qua
 Vết chân trên vết vào ra gặp mình
 
 Hoàng hôn rồi lại bình minh
 Quen dần như thể bóng tìm chị thôi
 Một ngày nắng hạn mưa rơi
 Run lên từ đất những lời ái ân
 
 Hoa xoan tím ảo xa gần
 Bàn tay anh chải một lần tóc đen
 Xiết ghì di ảnh ố hoen
 Chị nghi tiếng sấm... bình yên lâu rồi
 
 Nhà bên vọng tiếng ầu ơ
 Chị ngồi ru với bóng mờ... võng không...
 
 
 
 LÊ ĐÌNH TY
 
 
 Chiều bên bến Linh Giang
 
 Tặng H T
 
 Chiều nghiêng mái nắng rộng rinh
 Tôi buồn nương chút bóng tình Linh Giang
 Ai xưa thả ánh trăng vàng
 Bồng bềnh trôi lạc trần gian tới giờ?
 
 Thôi tìm chi giữa hư vô
 Chân chiều chôn triệu xác mồ thời gian
 Chiều rơi lả chả giọt vàng
 Hay muôn tiếng vỡ chiều tan mạn chiều?
 
 Tôi xa thăm thẳm trời yêu
 Hồn vương bụi nắng mắt chiều ngẩn ngơ
 Một chiều nắng vạn chiều mưa
 Nhớ thương đứt ruột mà chưa tới chiều
 
 Ai về gấp áo khăn yêu?
 Cho tôi chầm chậm một chiều mộng mơ
 Mắt quầng giọt nắng giọt thơ
 Bên chiều tôi đứng ngóng mờ bến sông
 
 Chiều ơi! Chiều nhớ gì không?
 Tôi đã mất một chiều không trở về.
 
 
 Ngày xuân thăm núi Thần Đinh
 
 
 Thần Đinh rười rượi gió Xuân
 Tôi lên bạn với xa gần trời mây
 Nâng từng chiếc lá cành cây
 Ngỡ như đã gặp bao ngày ngóng trông
 
 Một mình tôi với thinh không
 Chùa Non hoang phế rêu phong ngậm ngùi
 Nghìn năm non nước buồn vui
 Ai quên ai nhớ ai xui nỗi niềm?
 
 Xuân sang thăm thẳm mắt huyền
 Lan rừng nở đóa bình yên núi đồi
 Thần Đinh lặng lẽ ngày trôi
 Tâm nhang ngun ngút dưới trời chào Xuân
 
 
 Tam Đảo I
 
 
 Dừng chân chót vót cổng trời
 Đẫm sương Tam Đảo khô lời cây rung
 Ở đây cũng rú cũng rừng
 Cũng đất đá cũng lưng chừng dây leo!
 
 Thôi ta cam phận đói nghèo
 Ngồi nhìn gió qua núi đèo rụng Thu
 Vườn an mướt cánh Su Su
 Cứ xanh biếc hay tự ru nỗi mình?
 
 Đường lên càng dốc càng kinh
 Nhớ về đồng đất quê mình mà thương
 Bao năm eo oóc* lên đường
 Đến đây ta ngó* cũng thường vậy thôi!
 
 Cây chen cây mọc núi đồi
 Người chen người vậy gọi mời người lên
 Thánh thần yên ả miếu đền
 Sao ta lạc suối tìm miền Giải Oan?
 
 -------
 Tiếng địa phương:
 eo oo óc: mong, ước muốn
 ngó: nhìn
 
 
 
 NGUYỄN VĂN VŨ
 
 
 Một nghìn năm dòng máu đào
 
 
 Lá vàng rụng lấp sơn khê
 Lá xanh nở lộc tình quê lại đầy
 Đất thiêng hào khí rồng bay
 Bao năm dâu biển bấy ngày vinh quang
 
 Gởi về em một nén nhang
 Để mùa thu đến khói hương nhớ Người
 Nguyện cầu không chỉ riêng ai
 Nước non gầy dựng bao đời mà nên
 
 Nhớ khởi sử đầu công nguyên
 Hoang sơ sông Mẹ cuộn nên Rốn Rồng
 Dòng Tô Lịch mãi ghi công
 Một thời vun đắp nên vùng Đại La
 
 Ơn Người nhìn rộng thấy xa
 Rồng Trời báo ứng nghiệp nhà dựng lên
 Phá Tống Nguyên dẹp Minh Thanh
 Thoát đời Bắc thuộc xây nên cơ đồ
 
 Thăng Long dâu bể bao phen
 Vẫn là “mảnh đất dựng nên hòa bình
 “Lương tri phẩm giá nhân sinh”
 Xứng danh mở rộng tầm nhìn thiên niên
 
 Mùa thu nầy rất bình yên
 Nguyện cầu em nhớ đừng quên ơn Người
 Một nghìn năm bao nhiêu đời
 Thăng Long bao giọt máu đào phải ghi...
 
 (270/08-11)
 
 
 
 
 
 
 
 
 | 
Các bài mới
Các bài đã đăng