Tạp chí Sông Hương - Số 271 (tháng 9)
Ngày cuối cùng của những chiếc áo đồng phục màu trắng
14:50 | 23/09/2011
HOÀNG NHI “Chẳng có chút kinh nghiệm nào trước cõi vô tận không dò được của tâm hồn. Chỉ có sự kinh ngạc trước sự bấp bênh về cái tôi và bản sắc của nó.”                                                 (Milan Kundera)
Ngày cuối cùng của những chiếc áo đồng phục màu trắng
Minh họa: NHÍM
[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4

Không cần xe hơi. Không cần biệt thự. Ghét bỏ chỉ số IQ. Cần nhiều não của một thằng điên.

Nhưng đố mà mua được não của một thằng điên. Thằng điên, mặc dù nó nghèo nhưng nó chẳng đời nào chịu bán bất cứ thứ gì mà nó có. Nó luôn gom góp, tích nhặt. Khả năng tiết kiệm của nó thật cừ. Nó thường đi xin nhưng chẳng bao giờ nó làm kẻ ngu cho những người mua bán. Nó biết rõ cái trò mua bán ấy chả đem lại lợi lộc gì cho mình. Chính vì thế mà những thứ hắn có bao giờ cũng vật chất. Tiền ư? Với hắn không nhiều lắm ý nghĩa. Hắn có thể cho đứa con nít bất kì khi tâm trạng hắn hưng phấn. Hắn đi bộ cả chục cây số nhưng chân hắn chả bao giờ thấy mệt. Miệng hắn luôn cười, cười một cách vô tư và sảng khoái trong bộ áo quần rách rưới. Mọi người, đồng loại của hắn, chửi hắn là điên, hắn vẫn mặc kệ. Hắn không bao giờ đáp lại. Nhưng thử có tụi con nít hay đứa con nít nào chửi hắn, hắn sẽ đứng lại và hơn thua với nó một hồi rồi mới thôi. Một ngày của thằng điên luôn kết thúc bằng giấc ngủ thật say, thật sâu. Ngủ chẳng màng chi trời đất. Ngủ trong trạng thái và tâm thế chẳng cần biết hắn là ai, chẳng cần biết hắn đang ngủ trong một ngôi nhà vách ọp èo. Quan trọng gì nhà lầu, nhà vách, miễn sao ngủ ngon là được.

Giọng nói lại im bặt. Mà lạ, im nãy giờ chứ có phải bây giờ mới im đâu. Cánh cửa đóng sập thật mạnh bằng tất cả sự nóng giận của người mặc áo Blu trắng. Một nụ cười đắc thắng nở trên đôi môi cong dày. Một tiếng quát dội lại từ phía hành lang:

- Chuyển 2010 sang phòng điều trị đặc biệt.

Haha, phòng điều trị đặc biệt, thế là sẽ được nằm ở đó một mình, sướng thật.

*

Tôi ngưỡng mộ ông ta. Mỗi lần nhìn thấy ông ta lướt ngang trong chiếc xe hơi sang trọng, mắt tôi như sáng hẳn lên. Đầu óc tôi như có một luồng điện đang giật mạnh. Tôi cảm thấy tỉnh hẳn. Tôi hét lên: “Tôi muốn có một chiếc xe hơi”. Nhưng không. Khổ nỗi, ông ta thì biết lái, còn tôi thì không. Biệt thự của ông ta rất đẹp. Tôi ước mình có thể ngủ trong đó. Và tôi đã tìm được cơ hội để lẻn vào đó. Đó là một ngôi nhà sơn trét thật hoàn mĩ, cầu thang làm bằng gỗ. Bộ sofa màu mỡ gà dày dặn, chắc nịch. Không gian bếp sang trọng. Trong khả năng cho phép tôi chỉ diễn đạt được ngần ấy. Còn sau đó vì sao tôi bị đưa vào đây, tôi cũng không biết. Ban đầu tôi thấy nghi ngại, nhưng bây giờ tôi thấy thật thoải mái. Ở đây tôi có thể ngủ lúc nào tôi muốn, không phải lo đi xin miếng ăn. Giường ngủ thì sạch sẽ. Xin hãy cho tôi ở lại đây lâu một chút.

Đôi mắt trong sáng của người mặc áo Blu trắng bỗng chốc trở nên đục vầu. Chiếc ghế xoay bị đẩy một cách giận dữ. Một tiếng thét trên cả mức ra lệnh thô thiển nhất:

- Đưa 0000 vào phòng điều trị đặc biệt.

- Nhưng ở đó vừa mới chuyển 2010 vào rồi. Mỗi phòng chỉ được dành cho một bệnh nhân, thưa bác sĩ.

- Thêm một giường vào đó, ngu ngốc!


*

Thằng điên lại ngủ. Một giấc ngủ dễ thương như đứa trẻ thơ vừa no sữa. Không một tiếng ngáy. Thế mà lâu nay cứ tưởng những thằng điên thường ngáy rất to vì cuộc đời của hắn, con người của hắn chẳng có gì để mà giấu giếm. Ý thức giấu giếm và giữ bí mật đối với hắn là một khái niệm thật xa xỉ. Thằng thâm là kẻ giữ bí mật giỏi nhất. Còn đàn bà là kẻ lật lọng bí mật cừ nhất, cừ hơn cả một tay đô vật. Nụ cười bí hiểm của một người đàn bà đẹp có sức công phá còn mạnh hơn cả sức hủy diệt của bom nguyên tử. Bệnh viện này màu trắng nhưng ai biết được bên trong lớp sơn ấy là những viên gạch màu đỏ và đầy rẫy vết tích ximăng. Xe hơi không mất, biệt thự không mất nhưng sự thanh thản đã bị đánh cắp hoàn toàn. Những tưởng đến thế giới đầy rẫy màu trắng này tâm hồn sẽ được nghỉ ngơi, hóa ra cũng lại bị làm phiền theo nhiều cách. Đôi mắt đầy tò mò và chăm chú của người mặc áo Blu trắng trông mới buồn cười làm sao. Ngớ ngẩn!

*

Lẽ nào con người này không còn thiết gì nữa ư? Sự im lặng thật đáng sợ.

Cánh cửa đóng rầm. Chiếc áo Blu trắng đi theo không vương lại chút dấu vết.

*

Những tiếng ồn bắt đầu nổi lên. Có phải do mình gây ra không nhỉ. Chiếc tivi to quá. Mình nằm mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ được xem một chiếc tivi to thế này. Thế mà lúc này đây mình đang tự tay điều chỉnh nó. Chà, một người đàn bà thật đẹp. Đôi mắt? Phải miêu tả thế nào nhỉ? Rất sắc. Đúng rồi, rất sắc! Đôi môi? Thật tuyệt! Dáng hình? Quá chuẩn! Gã đàn ông nào sở hữu được bà ta chẳng khác nào lên thiên đàng. Chà! Chà! Gớm, sao đôi mắt của thằng cha nằm ở giường bên cạnh nhìn thật hằn học. Hắn đang nhìn ở đâu thế nhỉ? Không lẽ là người đàn bà trên tivi?

Cửa phòng mở nhẹ. Người mặc áo Blu trắng lặng lẽ đi vào. Sau đó. Im lặng. Người mặc áo Blu trắng đi ra. Những bước chân rời rạc. Dường như có một nỗi  thất vọng trĩu nặng.

- Cho 0000 xuất viện, đưa 2010 về phòng bệnh cũ, khóa phòng điều trị đặc biệt, đổi toàn bộ đồng phục bệnh viện sang màu đỏ.

Chiếc áo Blu lặng lẽ di chuyển theo thân hình to lớn.

*

Những lời vừa rồi là của mình nói thật sao? Thí nghiệm “sự thỏa mãn tuyệt đối” đã tan biến.

Không một ý tưởng nào được thoát thai trong một mớ bòng bong đang lẫn lộn. Chỉ số IQ chỉ là một phiến dụ để tự lừa gạt. Hãy nhìn những thằng điên xem, ý tưởng của hắn thật tồi. Nhưng sự tồi ấy là do ai phán xét nào? Hắn ta hay những kẻ xung quanh hắn? Dĩ nhiên là những kẻ xung quanh hắn. Những thằng điên bao giờ hắn cũng cho ý tưởng của hắn là tuyệt, là thông minh, là sáng suốt. Chỉ số IQ ư? Vớ vẩn! Vớ vẩn đến độ có thể quăng ngay vào sọt rác. Thứ cần thiết là sinh tồn. Sinh tồn trên cả hai phương diện: sinh học và bản ngã được thừa nhận.

Thất bại.

Ngày cuối cùng của những chiếc áo đồng phục màu trắng.

H.N
(271/09-11)







Các bài mới
Sống chậm (30/09/2011)
Các bài đã đăng
Biển và tôi (23/09/2011)
Quên (19/09/2011)