Tạp chí Sông Hương - Số 276 (T.2-12)
Đoản khúc số 88
16:01 | 16/01/2012

FAN TUẤN ANH

Đoản khúc số 88
Tác giả Fan Tuấn Anh - Ảnh: vanvn.net
[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 [endif][if gte mso 9] [endif][if gte mso 10] [endif]



Đoản khúc số 88

                        Tặng Mina và Sophia

Từ trên độ cao mấy ngàn mét giữa đỉnh trời Incheon ban đêm
Tôi đã nhìn xuống Seoul đang bừng sáng với những con đường và tòa
nhà lấp lánh sắc màu
Một ma trận ánh sáng như những mạch máu khổng lồ đang tỏa ra từ
thân thể của bóng đêm
Tôi đã thu mình sợ hãi trước sự kì vĩ của cái đẹp
Nơi anh chỉ có thể thấy em (chứ không thể hiểu hết được trái tim em)
Nơi anh chỉ có thể lướt qua thế giới (chứ không thể đi vào lòng mọi
con đường của thế giới)
Nơi mà, cuối cùng anh vẫn chỉ là một cánh chim cô độc bay mải miết
vào cõi hoang vu
Chỉ có mây mù và sấm sét lẫn sương đêm làm bạn
Không ai khóc cho tôi giữa thế giới này
Nhưng tôi không thể không khóc cho tình yêu

Giá anh có thể chia sẻ với em về thế giới của anh
Bóng đêm, tro bụi, lụi tàn và cái chết
Giá anh có thể kể về vẻ đẹp về thế giới của em trong mắt anh
Ánh sáng, đường phố ngập lá vàng, đôi mắt em và tuyết
Nhưng, em vĩnh viễn sẽ không thể bay cùng anh về cõi hoang vu
Và anh cũng không thể trú ngụ cùng em trong thế giới của ánh sáng

Anh thuộc về thế giới của anh, nơi đó không thể giữ chân em
Em thuộc về thế giới của em, nơi đó không chấp nhận anh
Dù anh đã muốn em có thể khóc cho nỗi đau của anh
Hoặc anh có thể cười như nắng giòn tan cho niềm hạnh phúc của em
Chỉ bởi giản đơn rằng,
Tình yêu không thể nối liền hai thế giới
Anh không tin vào những con đường kết nối
Anh không tin vào tình yêu có thể cứu rỗi
Anh không tin vào chính anh…

Anh xin lỗi
Vì tình yêu không thể là tất cả
Thế giới đã bất toàn, tình yêu cũng bất toàn, hạnh phúc bất toàn và cả
anh lẫn em cũng không còn nguyên nghĩa trong nhau
Ngay cả cái chết cũng nhuốm màu bất an
Nên anh đã muốn chuyến bay của anh đột nhiên gãy cánh
Để anh vĩnh viễn được ở lại, trong vòng tay và trái tim của em…
Nhưng anh sợ rằng, anh sẽ làm khuôn mặt ánh sáng của em đau khổ
(Không phải lúc nào cũng có thể lấy cái chết nhằm minh định và thể
nghiệm cho một tình yêu)

Và không phải lúc nào cũng nên sẻ chia tất cả mọi điều trong tình yêu
bất diệt

Nên anh đã hành trình một mình trong bóng tối giữa trời cao biền biệt
Về cuối mặt trời nhằm quỳ chân trước nỗi cô đơn
Nơi em sẽ thấy anh trong những giấc mơ bão tố và mọi lúc nào
trái tim em đau khổ
Anh sẽ ở đó, vẫn mỉm cười ngợi ca về vẻ đẹp, ánh sáng và thế giới của
em

Và mong em,
trong hư vô,
đừng khóc…


Seoul, 13/8/2011
(SH276/2-12)





 

Các bài mới
Rồng đá (20/01/2012)
Các bài đã đăng