Tạp chí Sông Hương - Số 121 (tháng 3)
Đêm mưa
10:48 | 02/03/2010
LÊ DUY CƯỜNGLại ở nhà tập thể! Bố thở dài: "Không biết đến khi nào mới yên". Mẹ nhìn bố cười: "Ồn ào lại ồn ào!" Bố chặc lưỡi: "Thế đấy!" Cười! Tôi buột miệng: "Nhiều chỗ chơi rồi lại nhiều chỗ chơi". "Anh chỉ được thế là nhanh". Mẹ cốc vào đầu tôi: "Tôi còn lo chuyển trường cho anh rồi... lại... chuyển... trường". Nhiều "lại thế". Tôi nhìn mẹ vẻ thú vị: "Ở cùng nhau lại ở cùng nhau". Bố cười. Mẹ và tôi cũng cười.

Vậy đấy! Nhà tôi chuyển bao nhiêu lần tôi không buồn nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ rằng dù chuyển đi đâu nhưng bố mẹ và tôi luôn ở bên nhau. Điều đó đủ làm tôi vui và hãnh diện với chính mình rồi.

Khu tập thể này nằm ở sau trường. Gọi là "khu tập thể" có lẽ không đúng, vì chỉ có hai phòng. "Tập thể", gì kiểu lạ! Tôi bèn đặt cho nó ngay một cái tên là "cái nhà dài". Tôi không thể chấp nhận gọi nó là "nhà tập thể" được. Mái ngói đã đen sẫm lại, tường thì lổ khoang lổ đốm. Tôi nghĩ mẹ đã sai. Đâu có ồn ào. Vắng lặng thì có. Chính nó đã gây cho tôi cảm giác buồn buồn.

Chiều nào tôi cũng phải ở nhà một mình. Bố mẹ đều lên lớp. Lủi thủi chơi một mình chán ơi là chán. Tôi bèn nảy ra sở thích, đi ngó nghiêng quanh nhà. Chỉ toàn tre là tre, từng bụi từng bụi nối nhau chạy lung tung không theo hàng, lối nào cả. Tôi đã nghe người ta kể trong đó thường có ma. Tóc gáy bất giác dựng lên, tôi nhẩy tót vào trong. Căn phòng, bỗng trở nên trống trải dù nó nhỏ con, dù bố đã xếp vào trong bao nhiêu là đồ đạc. Tôi vẫn chưa thể quen với nó. Có đêm mơ mơ màng màng nhìn thấy ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ, giật mình, tưởng nằm lộn đầu giường té ra không phải.

Nay tôi thấy vui hơn rồi. Căn phòng bên cạnh đã có người ở. Một cô giáo trẻ mới chuyển đến. Mà không phải. Tôi phải đính chính ngay. Vì cô giáo đã có con. Một con bé mới chừng sáu bảy tuổi. Nó mới bé tí tẹo thế mà có mái tóc đã thật dài, đến tận ngang hông. Chắc mẹ nó muốn nó giống mình, tôi đoán thế. Con bé không như tôi lớn đầu còn ngộ. Mới đến hôm trước hôm sau nó đã chơi nhẩy lò cò ở sân, miệng cười sằng sặc nhìn mẹ nó đang nấu cơm ở góc thềm. Lại một phát hiện mới nữa. "Cái nhà dài" không có bếp. Mẹ nấu cơm ngay trong nhà mà tôi cũng chẳng để ý nữa. Tôi đúng là... chỉ biết ăn thôi. Nấu cơm ngoài thềm khó thật! Gió cứ tạt qua tạt lại làm lửa không bén lên được. Tôi chạy sang giúp cô giáo một tay, căng lại tấm vải.

- Cháu ngoan quá. - Cô giáo tươi cười.

Con bé ngẩng đầu nhìn tôi toét miệng, "hề, hì!".

Tôi không về ngay, đứng trước sân đất ngó vào trong phòng. Nhà cô giáo ít đồ hơn nhà tôi. Chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái tủ nhỏ.

Tôi quay nhìn cô giáo:

- Thầy giáo không có nhà hả cô?

- Thầy, à thầy... - cô giáo ngập ngừng. Tôi hất mặt nhìn lên thềm nơi cô giáo đứng. Cô nhìn tôi, khẽ mỉm cười. - Thầy chưa đến.

- Thầy mà đến chắc nhiều đồ lắm. Mình cô với em nên ít ít là.

Cô giáo ngồi xuống đẩy nắm lá dừa vào bếp. Tôi quay ra chỗ con bé. Nó lại toét miệng cười, rủ:

- Anh chơi ô với bé Lan đi.

Tôi gật đầu.

- Nào, chơi. Một..., hai..., ba!

- Bé nhỏ cho bé nhảy trước.

Con bé nghểnh mặt, cười tít. Nó mím môi, hai bàn tay nắm lại. Một hai, ba... i..., hị!

- Về rửa ráy đi con.

- Xong anh qua chơi với bé Lan nữa nhá.

Tôi gật đầu.

Cơm xong, tôi chưa cuốn chiếu vội, đem bi ra xoáy chơi. Mẹ mang bát đi rửa. Bố đến bên bàn, rót trà ra chén nhưng chưa uống vội mà còn mải nhìn ra ngoài cửa.

- Bé xinh quá! Úi chùi ui! Bác xem tí nào.

Mẹ đứng dậy làm bát đũa kêu lọat sọat. Tôi chạy ra.

- Bé có áo mới. - Tôi reo.

Bố cũng ra, bước ngay xuống sân chỗ con bé đang đứng.

- Chà! Cô Tấm bé bỏng của bác. Cho bác bế tí nào.

Mẹ rẫy rẫy hai tay còn dính nước, vồ vập, sờ vào người con bé như muốn giành lấy nó khỏi tay bố.

- Mới quen mà nó bạo thế chứ, không như thằng quỉ này. - Mẹ hơi cúi xuống nhìn tôi.

Nghe mẹ nói thế tôi tức lắm, và cả ghen với con bé nữa, nên nổi cáu.

- Con trai phải khác chứ.

Mẹ không thèm để ý, quay sang con bé, nựng:

- Thế ai mua áo đẹp cho cháu nào?

- Mẹ bé Lan đấy! Hôm nay sinh nhật lần thứ... bé Lan được mẹ đẻ ra a.

Bố và mẹ cười rung cả người. Bố đặt con bé xuống.

- Bé Lan còn có cả em búp bê... biết ngủ này, biết thức nữa cơ. - Nó vừa nói vừa nhắm mắt lại, hai tay áp vào má.

- Đâu, về lấy coi nào. - Tôi ra vẻ.

- Đến tối cơ. Đến tối bố về.

- Thế mà cũng khoe.

Tôi chống một tay lên hông, y như người lớn. Tôi chê thế mà con bé không giận. Nó bước sát đến, đặt tay lên cánh tay chống nạnh của tôi, xong ghé bên tai vẻ bí mật:

- Bé Lan chỉ cho mình anh chơi thôi. Bọn con trai không được chơi búp bê gái đâu đấy nhé.

Bố mẹ đứng nhìn hai đứa, thỉnh thoảng lại cười. Mẹ còn tựa đầu vào vai bố nữa chứ. May con bé chưa thấy, nó còn thều thào bên tai tôi. Nó mà thấy sẽ lêu lêu cho coi.

- Mẹ đứng không vững à.

- Thằng... khỉ gió. - Mẹ nhúi tay vào trán tôi một cái, mặt đỏ bừng.

- Còn quay lại cười nữa. - Tôi cảm thấy mặt mình cũng nóng lên. - Cứ làm như cười xong mới rửa bát được không bằng!

Con bé đứng bặm môi, tròn mắt hết nhìn tôi rồi đến mẹ.

- Mẹ ẹ! Con bé chợt kêu lên và chạy về phía mẹ nó, níu lấy tay kéo gần đến chỗ bố và tôi đứng.

- Hai bác bữa nay ăn sớm thế ạ?

Mẹ đang đứng bên giá bát trên thềm, quay đầu ra.

- Nghỉ sớm ăn sớm... cơm đèn mất cả ngon.

- Em sang mời hai bác với cháu sang vui với mẹ con em. - Cô giáo ngừng, bế con bé lên, tiếp. - Chả là bữa nay sinh nhật cháu, tròn bảy tuổi.

- Sinh nhật cháu hả? Bố nhìn con bé.

- Sao cô không nói sớm. Phải có gì mừng cháu chứ. - Mẹ vừa nói vừa bước xuống sân chỗ cô giáo. Mẹ đưa tay xoa hai má bầu bầu của con bé. "Sao mẹ thích sờ má con bé thế nhỉ?" tôi tự hỏi. Bỗng thấy mẹ kẹp hai ngón tay vào mũi nó. - Phải mừng cô Tấm chui ra khỏi vỏ thị chứ.

- Cô cho cháu về đi, chúng tôi sang. - Bố nói.

Cô giáo bế con bé về. Thích quá! Được đi sinh nhật, được ăn bánh kem cắt... Hứng chí tôi nhẩy lò cò quanh sân. Bố mẹ đã vào nhà. Một chốc bố dắt xe ra. Tôi đoán được bố đi đâu.

Một lúc sau bố về, tay cầm một hộp dán giấy thiếc ong ánh. Tôi được mặc chiếc áo đẹp nhất của mình cùng bố mẹ sang nhà cô giáo.

Một chiếc chiếu đã được trải ra giữa nhà. Trên mặt chiếu để chiếc mâm lót giấy báo, ở giữa đặt một cái bánh kem tròn vo có cắm những que nến đỏ. Con bé đang ngồi trên giường, hai chân buông thõng xuống. Chân nó còn quá ngắn so với nền đất nên cứ ngồi đu đưa đu đưa. Tóc nó đã được cột lại, trông xinh hơn, y như con búp bê tôi đa thấy ở cửa hàng ngoài thị trấn vậy.

Cô giáo đang sắp mấy cái ly, thấy cả nhà tôi sang liền đứng dậy.

Mời hai bác ngồi. Cháu, nào... ngồi xuống đây.

Cô giáo cầm tay dắt tôi ngồi xuống chiếu, xong ra giường, bế con bé xuống cho ngồi cạnh tôi. Cô giáo cũng ngồi xuống ngay bên cạnh.

Bố nhìn ra ngoài vẻ chờ đợi một điều gì đó. Tôi cũng nhìn ra nhưng chẳng thấy gì cả. Bố quay lại nhìn cô giáo, hỏi:

- Chú ấy sao chưa thấy đến?

Qua ánh sáng của chiếc đèn bão hắt ra tôi thấy mặt cô giáo đang đỏ bỗng chốc trở nên nhàn nhạt. Cô cúi đầu nhìn cái ly trong tay.

- Bác không biết đâu. - Con bé dướn cổ lên. - Bố bé Lan về bí mật cơ, không cho ai biết hết. Biết, người ta sẽ ăn trộm mất búp bê.

- À, à, thế mà bác không biết. - Bố cười khà khà. Con bé nheo mắt nhìn bố.

- Bác đánh lửa cho cháu thắp nến nhé.

- Cả anh thắp nữa chứ. - Con bé nói chữa.

- Ừ, thì cả hai, cả hai. Cô giáo lấy khăn lau trán cho con bé.

- Phải đấy, nào, chuẩn bị đi. Mà khoan, bác phải tắt đèn cái đã. Mẹ nói và với tay tắt đèn.

Bảy ngọn nến nhỏ lung linh chiếu ánh sáng xanh huyền ảo.

- Con thổi đi. - Cô giáo bảo. - Cả cháu nữa, hai anh em cùng thổi.

- Phù... ù... ù! Phu ù!

- Vỗ tay! Vỗ tay!

Đèn bật sáng. Mọi người đều hướng về con bé cười ồ.

- ... Sè... è... ẹt!...

Tôi co rúm người, lạnh toát. Con bé hét toáng, nhoài vào lòng mẹ.

- Trời động giông. - Bố bảo.

Mẹ lập tức ôm lấy tôi.

Sấm bắt đầu rền trên bầu trời. Chốc chốc tiếng sét nổi lên cắt chéo khoảng không; cùng lúc với chớp nháy giật nhập nhằng. Tôi lấy hai tay bịt lỗ tai. Bỗng cánh cửa sổ đập vào đập ra liên hồi. Gió nổi! Bố vội đứng dậy gài cửa. Nhưng lại đáng sợ hơn... gió chui qua kẻ ngói rít lên đay nghiến. Hơi lạnh tràn vào trong phòng. Tôi nhắm nghiền mắt.

- Giông miền trung du thường thế. - Bố an ủi. - Một lúc sẽ bớt rét thôi.

... Tạch! lạch! đạch! đạch! ...!

- Mưa đá thì phải. - Mẹ nói nhỏ.

Mưa mỗi lúc một to. Chỉ một âm thanh dội xuống rồ rồ. "Cái nhà dài" này trở nên thật bé nhỏ. Mưa  đang vây lấy nó có thể đè bẹp nó đến nơi. Bất giác tôi rùng mình.

- Chị xem cháu có lạnh không? - Cô giáo hỏi.

- Nó có tật thế. Chưa quen đó thôi mà. Trên này sợ nhất sét đấy. Nhưng đã mưa rồi, đỡ thôi.

Nghe mẹ nói tôi đỡ sợ hơn, từ từ mở mắt. Bức tường thấm nước ánh lên trong đèn mầu sáng bạc. Mưa vẫn réo trên đầu. Ngoài thềm, nước từ trên mái trút xuống thành một dọc dài, nghe rất rõ. Nhìn lên trần nhà tôi thấy sờ sợ, mái ngói như đang uỷnh xuống sắp trút hết lên đầu mọi người.

- Mưa này lâu đây.

- Có lẽ thế.

...

Tôi thấy con bé vẫn nhắm mắt nằm im trong lòng cô giáo. Bây giờ tôi đã hết sợ, mà trái lại lấy làm thích thú vì tiếng mưa rơi đều đều như ru. Tiếng mưa rơi hòa lẫn vào tiếng ba người lớn nói chuyện như gần như xa, nghe âm âm đến kỳ lạ... Tôi thiếp đi với ý nghĩ rằng mình đã ăn hết bánh kem cắt.

...

- Bố ô ố! - Tôi choàng dậy, miệng há ra, thở dốc. - Sét! Sét!

- Ôi, lại giật mình rồi! Mẹ từ ngoài bước vào giường. Mẹ nâng tôi lên đầu gối và ôm ghì. Tim tôi vẫn đập rưng rức. Nhưng... tôi ngạc nhiên, chớp chớp mắt nhìn ra ngoài bàn qua tấm ri-đô. Bố đang ngồi đối diện một người đàn ông. Hai người im lặng. Trên tay bố điếu thuốc lá cháy đỏ. Chú kia, người thì gầy còm nhom, hai tay run run sắp trước gối, đầu cúi xuống, mái tóc hơi dài dính bết vào nhau. Cả quần áo nữa, quần áo cũng ướt.

Mẹ không nựng tôi như mọi lần tôi mơ ngủ nữa mà cứ nhìn ra ngoài bàn.

Đột nhiên thấy chú ngẩng đầu lên.

- Nhưng anh hiểu cho, chỉ vì em nhớ cháu quá.

Bố đưa điếu thuốc lên miệng.

- Nhớ kiểu thế à? Lạ! Đồ chơi con đang chơi, đi lấy đi, bảo nhớ à? Chú có tâm thần không đấy. Thiếu gì để cho chú lấy.

- Nếu nói, em tâm thần cũng được. - Chú nhìn sang bố, hai mắt ngân nước. - Nhưng có con búp bê của cháu em như có cháu bên mình.

- Thế chú mới phải cố gắng.

- Nhưng không biết... cô ấy... có...

- Thôi, thôi! Nhiều lời. Chú về trại đi, không người ta đi tìm. - Bố cắt ngang. - Lấy áo mưa của tôi đây này.

Chú đứng dậy, xua xua tay:

- Không cần đâu, không cần đâu ạ. Chỉ nhờ bác đưa con búp bê này cho cháu, bảo bố bận. Và... nói  với cô ấy... mà thôi. Chị cho cháu ngủ đi, em xin phép.

Chú bước vội ra cửa. Ánh đèn hắt ra ngoài sân, trông thấy cả những giọt mưa lấp lánh như những viên bi mắt mèo. Chú đi rồi, bố vẫn ngồi im không ra đóng cửa. Tự nhiên tôi chẳng thích ngủ lại nửa. Nhưng tôi vẫn im thít vì thấy bố mẹ không nói chuyện, ngồi thần ra như hai người giận nhau. Một lúc sau mẹ đặt tôi xuống giường, tôi không chịu, nên bế luôn ra ngoài ghế. Vừa ngồi xuống mẹ vừa hỏi bố:

- Trại ấy nằm ở chỗ nào ấy nhỉ?

- Dưới phố.

Mẹ nhìn ra cửa, thở dài:

- Chẳng hiểu sao, nay người ta nghiện ngập nhiều thế không biết?

Bố chưa kịp nói gì thì, cả ba đều giật thót vì con bé bước vào trông đến loáng một cái. Nó xòe hai bàn tay che mặt, chỉ trừ hai mắt.

- Xấu - hổ - quá! Xấu - hổ - quá! - Rồi cứ thế, nó đi vòng vòng trong khoảnh hẹp gian phòng, mỗi bước một tiếng: - Xấu - hổ - quá! Xấu hổ quá! Xấu... hổ... quá!...

- Lan! - mẹ lên tiếng nửa mếu nửa cười. - Cháu làm gì thế?!

- Hai bác quay đầu vào phía tủ đi, quay đầu đi. - Nó bảo, tay vẫn che mặt.

Bố mẹ tôi cùng quay vào như nó bảo. Lúc đó nó mới kéo tôi ra gần cửa, víu đầu tôi xuống, thì thào:

- Hai người... ôm nhau.

- Ai?

- Hai người bên ấy, - nó chỉ tay vào bức tường ngăn hai phòng. - Không phải con gái với nhau đâu nhé...

- Lan! Tôi và con bé cùng quay lại, thì bắt gặp bố mẹ tôi đang cười.

- Búp bê của bé! - con bé kêu lên, chạy bước ngắn lại bàn ôm ghì ngay con búp bê vào lòng và hôn lia lịa lên má nó.

Bố tôi nhìn con bé:

- Bố cháu...?

- Bố bé Lan gần về, ở hẳn với bé Lan rồi, cả với mẹ nữa. Bé Lan cũng sẽ đợi bố, bác nhỉ? - nó nhìn mẹ tôi.

- Bố cháu bảo thế à? - mẹ tôi hỏi.

- Vâng! Bố bé Lan vừa mới bảo xong. Bố bảo, bảo với mẹ bé Lan ấy, là "em sẽ đợi anh chứ".

Bố mẹ tôi ngoảnh lại nhìn nhau.

- "Em" là mẹ bé Lan í. - Con bé tiếp, như muốn thanh minh. - Chứ không phải bé Lan đâu đấy nhé. Anh Tí mới gọi bé Lan là em. Bé Lan không nói sai tí tẹo nào đâu. Mẹ bé Lan còn khóc nữa. Mẹ bé Lan không nói, chỉ gật đầu thôi. Gật đầu nhiều lắm cơ bác ạ.

- Em không muốn xa mẹ con cô ấy! - Bố tôi nhìn mẹ, khẽ mỉm cười.

- Không phải! - đột nhiên con bé cãi. - Bố bé Lan bảo "anh không muốn xa mẹ con em". Thế chứ!

- Anh không muốn xa mẹ con em! - Bố tôi nhại lại.

L.D.C

(121/03-99)



 

Các bài mới
Các bài đã đăng
Lão Păk (01/03/2010)
Chữ “Nhàn” (26/02/2010)
Dự cảm (04/02/2010)