ĐÀI SỬ
những người đàn bà cuối cùng của
một dòng họ họ xếp hàng theo
chiều ngang thời gian và nói bằng
ngôn ngữ lặng những đàn bà của
một dòng họ những người đàn bà
có là cuối cùng những người đàn
bà đi về theo cách riêng của
mỗi người đôi mắt mờ đục
người đàn bà thứ nhất
bà người đàn bà thứ nhất người
đàn bà lớn tuổi nhất tìm những
dấu vết rất cũ trên những người
đàn bà còn lại mang cùng một
họ những ý nghĩ đi từ người
này sang người khác và dừng lại
nơi ngôi mộ cổ hoang vắng lũ
Soeur
chim về đậu nóc giáo đường tiếng
cù rúc trong chiều lặng lời nguyện
cầu âm vang người đàn bà thứ
nhì đôi mắt lòa vô hồn khoác
chiếc áo dòng tự hồi con gái
những giọt nước mắt những tiếng khóc
vô tình được chôn sâu và người
đàn bà thứ nhì thờ phụng chúa
cùng người bà thương yêu vô cùng
ông là cha của một dòng giáo
xứ người cúi đầu trước một mối
tình chân nguyên đã ra đi mãi
tự năm trước khi những bông tuyết
đầu mùa vừa nở chuông giáo đường
nghe nhẹ lênh thênh những cây nến
được thắp vào đêm sáp chảy dọc
thân nến và bám lại những hình
thù kỳ quái chập chờn trong ánh
đèn nhà thờ mờ vời vợi người
người đàn bà thứ ba
đàn bà đẫy cười vỡ tiếng cười
mang máng mùi lá úa điệu mozart
sâu rền khóc bằng tiếng cello lạc
thổ ngữ xứ người người đàn bà
thứ ba với hạnh phúc đếm bằng
đơn vị đêm đèn vàng rượu đàn
ông tiền và một cái họ mờ
trong tâm tưởng nhưng lúc nào cũng
như những ngọn roi quá khứ quất
vào hiện tại những tiếng thở than
quay về với người đàn bà thứ
ba khi đèn sân khấu tạm đóng
lại những chuyến bay đưa người đàn
bà thứ ba trở về ngôi mộ
cổ hoang vắng luôn có một ghế
trống không người đàn ông nào ngồi
vào để lấp cái trống vắng đó
người đã mất
vẫn còn con gái chưa một lần
lấy chồng người đàn bà nhoẻn miệng
cười âm thầm và đẹp mãi trong
khung hình trắng đen người đàn bà
với vóc dáng nhỏ chông chênh như
chiếc thuyền nhỏ ngày nào trên biển
chông chênh một lần rồi thôi người
đàn bà trẻ mãi với tháng với
năm những u ám của biển những
sự độc ác của con người không
hiện hữu trên khung hình trinh trắng
của người đàn bà mùa đông không
người đi về và người đi xa
như mọi năm đông năm nay cóng
lạnh hơn tuyết tan tác trắng đến
tận những vùng ký ức xa mù
những cọng nắng lập lòe vương vất
những người đàn bà họ lại gặp
nhau bên kia bờ đại dương những
người đàn bà cuối của một dòng
họ họ tiễn đưa người đàn bà
thứ nhất đi về nơi sau cùng
cái nơi mà mọi người sẽ lại
gặp nhau cái nơi mà những xấu
xa không tồn tại hai khung hình
một già một trẻ hai người đàn
bà hai thế hệ chiếm một góc
khiêm tốn trên chiếc bàn thờ của
người đàn bà thứ nhì có tượng
chúa bị đóng đanh trên cây thập
tự thời gian làm rỉ máu họ
cầu nguyện
cầu nguyện họ đọc kinh của chính
họ những lời kinh lời đi về
của những người con lên núi và
xuống biển ngày nào họ mang chung
một dòng họ một dòng họ của
những chia cách một dòng họ của
những mất mát một dòng họ của
những hận thù cắng đắng và chính
họ những người đã viết ra những
lời nguyện ước những lời bội ước
vào thánh kinh của một dòng họ
người đàn bà cuối cùng
những dòng nước đổ dồn xuống mặt
đất trời mưa sùi sụt chồi xanh
bục ra từ những cành khô bật
thức dậy những sự sống nhỏ nhoi
người đàn bà nhìn xuyên qua khung
kính cửa sổ trong suốt bóng người
đàn bà vượt ra khỏi thân xác
băng qua khung cửa và tận hưởng
cái tinh khiết cái vô cùng của
đất trời của tạo hóa
(SĐB 7/12-12)