Tạp chí Sông Hương - Số 288 (T.02-13)
Bức thư dã quỳ
10:31 | 04/02/2013

NGUYỄN THỊ THÁI  

Bao lâu rồi dã quỳ nồng nhiệt, dã quỳ rủ rê, dã quỳ khắc khoải, dã quỳ đớn đau. Tây Nguyên thấp thỏm màu vàng, mỗi người có một lần đợi mong, người thiếu phụ mang trong ngực tháng mười mơ ước, nhập vào sắc hoa hoang dại mênh mang thương và nhớ.

Bức thư dã quỳ
Ảnh: internet

Gặp Hội Huế trên Cao Nguyên mà mắt ướt, Ban Mê phố không có dòng sông để cúi nhìn giấu mặt. Tây Nguyên quê hương thứ hai của bao người, đi xa vẫn nhớ ngày:

Mai tôi lại về phố núi
Lại giơ tay giữ gió trên đầu
Lại cúi nhặt mũ rơi giúp người đi trước


Cái tình Tây Nguyên giản đơn như bông quỳ dại. Trời sinh thế, đất sinh thế. Có những cánh quỳ không bao giờ rụng, gió lay chà xát vào mùa đông không một hạt mưa cho đất đỏ. Không một hạt mưa quỳ vẫn bền bỉ như xương rồng Ninh Thuận. Nắng và cát vẫn hun hút hiên ngang, những trái tím đỏ đầy lông gai một lần cầm hái xuýt xoa:

Có lẽ rồi em khóc
Khi dửng dưng gai xương rồng không chạm tới


Chạm vào nhức buốt đến con mắt khi nhìn lên đồi quạnh hiu ngôi tháp cổ, tự dưng không thể nói cười hoan hỉ.

Tưởng mang theo mình màu quỳ xứ núi phủ lấp như hồ trám để bớt chông chênh, nào hay cánh quỳ không một hạt mưa cứ nhảy múa. Những phút ngồi thiền, đầu xoay xoay hình quả thông mà không tịnh tâm được; nghĩ đến đồi thông lá như kim quân tử nên thông huyền thoại, ngồi tựa gốc thông mà thề thì chín núi cũng thiêng. Đà Lạt lạnh thấu xương vẫn ưa đi bộ, không mong chi nhiều chỉ mong sương khuya thấu cho cái tình. Đêm Đà Lạt mỏi chân thèm được về Bình Châu lội cho tan cái mỏi nhưng lại muốn thắp nhang Tháp Bà, cầu cho chân cứng đá mềm, cầu cho mình biết yêu.

Đi một vòng, hai vòng đến mươi vòng dã quỳ vẫn còn tươi rói trong đầu, vẫn nguyên nỗi chờ mong sơ khởi. Chẳng về Bình Châu, chẳng leo đồi Ngọc Tước chạy mau về phố núi kẻo quỳ tàn. Đã dọn cho mình một góc quỳ riêng lẻ mà bây giờ có model yêu chớp nhoáng, yêu như ăn thử một thứ quả bên đường. May mà có bạn tri âm, tri âm không hữu hạn, thặng dư nghĩa tình.

Dã quỳ rồi cũng đến lúc ngủ vùi, nơi quỳ mơ ngủ, đầu hạ bướm bay rợp đường reo vui hứa hẹn một mùa mưa mới tưới cho quỳ non tơ. Tháng mười Tây Nguyên sẽ lại rực rỡ sắc dã quỳ, một màu vàng đón đưa muôn nẻo, một màu vàng chấp chới nghinh xuân.

N.T.T
(SH288/02-13)







 

Các bài mới
Hạt muối (25/02/2013)
Các bài đã đăng