Đinh Thu - Nguyễn Văn Thanh - P.n.thường Đoan - Trần Nhuận Minh - Trọng Hướng - Lâm Anh - Đoàn Mạnh Phương - Đỗ Hàn - Trần Phương Kỳ - Nguyễn Văn Quang - Nguyễn Loan - Triệu Nguyên Phong - Kiều Trung Phương - Nguyễn Thiền Nghi - Hồ Đắc Thiếu Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Đạt - Trường Thắng - Lê Nguyễn - Trịnh Bửu Hoài
ĐINH THU
Giao thừa
Lo xong việc đón Tết
Chiều cuối năm vui hơn
Mẹ châm điếu Cẩm Lệ
Góc bếp nhỏ khói vờn
Giao thừa dâng lễ cúng
Khói trầm hương thơm đằm
Cúi mái đầu tóc sữa
Mẹ khấn cha về thăm
Trong không gian cổ kính
Dẫu cảm xúc vỡ bờ
Mấy dòng chữ khai bút
Chẳng thoảng mùi vị thơ
Nhìn thành tâm dáng mẹ
Đang cầu nguyện đất trời
Đấy trường ca kỳ diệu
Đọc đi mùa Xuân ơi!
NGUYỄN VĂN THANH
Hầu rượu ngày xuân
Ngồi ghé bên mâm các Cụ
Hương đồng lách cách chạm nhau
Gió xuân phả đều lên mặt
(Trẻ già chẳng khác mấy đâu)
Nào chén này cho tuổi tác
Sống như tùng bách bền lâu
Tóc dẫu ngày thêm sợi bạc
Mà xuân thắm tựa buổi đầu
Nào chén này cho thi hứng
Thơ hay ngọn bút tuôn trào
Nắng mới nhuộm vàng ngõ xóm
Qua rồi cái thuở hanh hao
Nào chén này cho bè bạn
Sợi tình néo chặt vào thêm
Bão táp mưa sa lắm nỗi
Hoa xuân vẫn nở trước thềm
Ngồi ghé bên mâm các Cụ
Thơm lừng rượu nếp đồng quê
Nào rót ra thêm chén nữa
Đào mai đang rước xuân về.
P.N.THƯỜNG ĐOAN
Mùa xuân ở nơi nào
mùa xuân ở nơi nào không biết
chỉ thấy Huế mưa mù trời
thành nội chìm trong nước
tóc dài lạnh không bay
mưa bất ngờ như anh đến bất ngờ
không trú đời nhau mà ngập lụt
đường thành sông tình thành con kênh cạn
xuồng bơi trên bờ em neo nhớ đỉnh mây cao
trận mưa kéo dài chỉ một đêm
mà giao thông ách tắc
yêu dài yêu sao vẫn vào đường cụt
bão chặn ngõ về giông chắn cửa ngày sau
em như trung du sáng mù trời vì không nắng
làm sao đo được lòng người như đo được lượng mưa
không dự báo rằng một ngày đổ vỡ
cớ gì đêm con dế khóc một mình
mùa xuân ở nơi nào có ai biết
chỉ giùm con sâu đang đo ngược tháng ngày
thời tiết dự báo còn một đợt mưa lớn
đêm tàn dự báo chiếu chăn thừa đêm mai
18/11/2012
TRẦN NHUẬN MINH
Đón xuân
Cuối năm gió lạnh mưa phùn
Cây chưa nảy lộc cành còn bơ vơ
Đảo xa bảng lảng sương mờ
Biển gần nào biết bến bờ là đâu
Chưa chi mình đã bạc đầu
Đỏ đen canh bạc còn lâu mới ù...
Chặt tre, lấp hết ao hồ
Đồng xanh đã biến thành khu chơi bời
Nơi này khóc, chỗ kia cười
Lấy ngày cha chết con chơi đánh đề...
Một đời cách mạng, quản chi
Giật mình nghe giảng: chỉ vì sổ hưu
Ngẫm ra tuổi đã vãn chiều
Lòng son một tấc, trăm điều ngổn ngang...
Sớm mai có lẽ xuân sang
Một mình ra đứng đầu làng. Giơ tay...
TRỌNG HƯỚNG
Xuân
Mùa xuân năm ấy
Rong chơi
Mai vàng nở
Thắm vai người tôi yêu
Bây giờ mai nở muôn chiều
Một mùi hương cũ
Sao nhiều chơi vơi
Xuân, ừ vẫn cứ nhẹ rơi
Vai người
Áo mỏng một thời nguôi quên
Còn tôi đứng lại bên thềm
Một đóa mai
Một nỗi niềm... xuân ơi.
LÂM ANH
Đỗ Phủ xuân thơ
Ngày xuân ngồi đọc thơ Đỗ Phủ
Lệ nghìn năm tưởng đã về trời
Tưởng đã rã mòn trong bụi đất
Đâu ngờ nước mắt vẫn rong chơi
Tôi hiểu người vì sao con chết đói
Vì sao sáng Bắc chiều Nam
Vì sao thả lỏng đời trong rượu
Vì sao làm thơ hơn làm quan
Vì sao cười khóc không nhăn mặt
Ngắm núi nhìn sông ngạo đất bằng
Vì sao ngậm tuyết khà ra rượu
Rót bình minh trong ly hoàng hôn
Từng dám nấu mình ra mâm cỗ
Mời nước non nếm vị ngọt bùi
Từng cõng tình em ra trang trại
Cởi áo tang ngồi viết thiên thư!
Tôi hiểu người hỡi ơi! Đỗ Phủ
Xin dốc ngược sầu tận đáy vui
Thì ra tôi cũng có con chết đói
Thì ra kim cổ vẫn một trời!
Xin dám ngược dòng thuyền độc mộc
Rống to đôi tiếng để tặng chiều
“Khóa mã khuất giao thời cực mục
Bất kham nhân sự thật tiêu điều” (*)
------------
(*) Thơ Đỗ Phủ
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
Cộng hưởng
Cố đọc được ý nghĩ của mùa xuân
Không cần tra hỏi nụ hoa vừa mở cánh
Thẩm từ trong thông điệp của mùi hương
Có ký tự của nắng hanh sau cơn giông vừa ráo mực
Một dấu chấm than
trên vầng trán nóng
Những hàng cây khẳng khiu từng chôn đứng mùa đông
Nhan sắc cỏ hoa ở lại
Dừng bên này bóng đêm
Và xuân thở nhiều trang đi từ xanh tới chín
Lượn bằng quanh co khoái cảm quẫy về tim
Bao mảnh vỡ từng lang bang trôi dạt
Cộng hưởng thành mông mênh
Cộng hưởng từng con chữ
ngồi canh ý tưởng cho mình
Cộng hưởng nỗi niềm son phấn
để vỗ về nếp nhăn
Cộng hưởng nhọc nhằn tới đích
để vỗ về bước chân…
ĐỖ HÀN
Lời mùa đông
Cái rét này không phải của tôi đâu
Ấy là rét kéo về từ phương Bắc
Đất nước mình bốn mùa đều ấm áp
Ngày mỗi ngày, ai cũng ngóng hơi xuân?
Giọt mưa này là mưa lâm thâm
Nó làm cóng tay người đi cấy
Ấy là giọt mồ hôi tháng bảy
Bay lên trời giờ tụ lại đồng quê…
Cái gió này sẽ kéo lê thê
Xé rách áo những người đương bước vội
Là gió nhắc những ai mỗi tối
Không trở về nhà tìm hơi ấm thân thương…
Và giọt sương này không phải là sương
Là nước mắt tủi hờn của cỏ
Bởi tết đến rồi, vẫn còn đâu đó
Ngọn cỏ tơ thiếu áo đẹp đón xuân về…
TRẦN PHƯƠNG KỲ
Đôi mắt khát
[Gởi HDP]
“Trong đôi mắt sầu muộn của em,
miền đất của những ước mơ khởi đầu”
(P. Neruda)
trong đôi mắt ấy sắc mùa đọng lại
bóng râm trên đường nắng
những giấc mơ ngắn/dài dồn đẩy nhau đi
đôi mắt hoang mạc
nơi nhìn thấy những bụi xương rồng nứt hoa trên cát bỏng
trong đôi mắt ấy nhìn thấy bóng đêm đang kéo về
yên nghỉ hồi tưởng để bắt đầu một mùa xuân xa
ấp ủ tất cả những mùa màng dưới trận gió gây men
trên hoang mạc nồng nàn vị ngọt xương rồng
khi chiếc bướu lạc đà đánh rớt nách hoa
trong đôi mắt bình yên mong đợi
cơn khát mới
NGUYỄN VĂN QUANG
Màu sơn cước
Nắng mùa xuân cưới màu sơn cước
Vọng vào vách đá mơ hồ
Khu rừng trưa nghe mòn lối gió
Vó đá cười đổ bóng ngu ngơ...
NGUYỄN LOAN
Khi hoa cỏ hát lời mùa xuân
Khi hoa cỏ hát lời mùa xuân
Ta bắt chước hát cùng hoa cỏ
Không lý gì mà Sông chẳng hát theo?
Không lý gì mà Biển chẳng hát theo?
Cả ngọn Núi già nua cũng coi mình trẻ nhỏ
Hân hoan nhập vào giàn đồng ca...
Khi hoa cỏ hát lời mùa xuân
Cơn mưa hết dỗi hờn
Giọt nắng thôi ghẻ lạnh
Giữa trời xanh - từng nốt nhạc chim én
Kết thành niềm kiêu hãnh
Con suối chảy một mình chẳng còn thấy cô đơn
Khi hoa cỏ hát lời mùa xuân
Môi, má em hồng thơm hơn đâu cần son phấn nữa
Anh làm thơ cũng chẳng cần phải đi đây, đó
Ở quanh ta thơ đã hiện diện... mặt trời
Khi hoa cỏ hát lời mùa xuân
Ước mơ đã cởi trói cho niềm vui tung cánh
Và tình yêu như mới bắt đầu
Cho mỗi trái tim ươm mầm hy vọng.
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Nỗi niềm tháng chạp
Ngõ nhà ai rơi đầy liếp lá
có giọt sương mù mờ loãng tan dần hơi thở
em nghĩ gì nơi khoảng trời
thất thường tháng chạp
phía bên kia những vuông thành cũ
ẩm mốc ngày giáp tết
Em nghĩ gì
trong tấm kính phản quang
thoáng ngày xuân cũ
mây trắng và gió xôn xao
nếp áo mới cài màu xuân xanh bất tận
lùi dần theo vết lăn
của chuyến tàu cuối chiều tháng chạp...
KIỀU TRUNG PHƯƠNG
Sắc xuân
Mong manh áo lụa mây trời
Xuân thì
lộc tụ căng
đồi ngực hoa
Không em trống
vắng đời ta
Tình như độ lượng
xuân mà
mặn tôi...
NGUYỄN THIỀN NGHI
Cổ tích xanh
Bóng người chất lớp bóng rau
Trên đôi gióng
Tảo tần ngày tuổi
Gánh đầy vơi lên chợ với nợ người
Trên ngón tay trò chuyện màu xanh
Giấc mơ len qua khe mùa chìm nổi
Ngọn rễ rời đất còn giọt trả phù sa
Gieo lại tiếng cười mùa tới
Đôi bàn chân đánh chuyền hơi thở
Để đất hồi sinh
Đất rịn mồ hôi tình chín nặng
Gió lăn hồi chuông vàng giấc lúa
Cổ tích bay lên
Nâng cánh đời
Ruộng lúa, rau ngày mỗi thêm xanh
Ruộng đời ngày mỗi ngắn
Mộng mãi đắp dày con đường mới
Xuân xanh sóng đẩy bình minh
HỒ ĐẮC THIẾU ANH
Mùa son
Nắng ban mai thả trầm tư trên sông
Cô gái soi ký ức thời son giá
Gợn sóng ngày qua lăn tăn lên má
Bờ môi, ánh mắt thẳm một màu xưa
Mùa xanh miệt mài chim hót gió khua
Em bé ngóng qua khung cửa én về
Lá nõn uốn mình thức giấc ngày mới
Khắc giờ tinh khôi diệu kỳ vươn tới
Hương vẫy cánh thơm lừng - Thế là xuân!
Bà lão ra ngõ ngắm nhìn mông lung
Mây trắng lững thững đưa đò năm cũ
Gió đẩy đò trôi người nghiêng bóng đổ
Trăm năm vin đôi má hóp lại gần
Người vẽ tình yêu trên hạt sương mai
Mặt trời vui xô vóc nắng vào tay
Màu vỡ, sương tan ngấm ngọt đất lành
Người vẽ đời người chấm phá loanh quanh
Mùa son đong đưa bên bờ tóc khói
Trái tim yêu thương gõ vào xuân gọi
Vội vàng ơi nụ cười thắm trao cùng!
VẠN LỘC
Tết ngõ quê
Đàn én xôn xao chở nắng về
Chừng nghe vạn vật tỉnh cơn mê
Mùa thay áo mới, người hy vọng
Vườn tỏa hương thơm, kẻ ước thề
Em bé tươi cười sau chái bếp
Tiếng người rộn rã khắp triền đê
Đôi chim chung cánh về bên mái
Giọng hót trong lành vang ngõ quê
NGUYỄN ĐẠT
Hai con ong mùa xuân
Mùa xuân
Chúng tôi thổ lộ tình yêu
Chúng tôi trở thành hai con ong
Hai con ong
Đồi cây và lũng rừng.
Và đồi
Mùa xuân
Tình yêu vỗ cánh như người ta nói
Có nghe tiếng vỗ cánh ong
Có nghe tha thiết tiếng lòng
Xào xạc gió và lá.
Chúng tôi thổ lộ tình yêu
Và tình yêu thổ lộ
Chúng tôi hôn nhau thật lâu
Thẳm
sâu huyệt mộ
Cánh ong lả xuống rừng chiều.
Tình yêu bốc cháy như người ta nói
Tình yêu bốc cháy
Còn lạnh đồi cây lũng rừng B’Lao
Nhớ hay quên điếu thuốc đã tắt?
Cơn mưa khởi sự từ đâu?
Mùa xuân mùa xuân
Chúng tôi là hai con ong
Hai con ong một đồi rừng
Rừng có thể thâm u có thể hiểm độc
Triền dốc đồi trơn trượt.
Chúng tôi là hai con ong
Hai con tin mùa xuân
Hai con tin một lời thề nguyền
Một niềm bí mật
Tới một ngày hết kiếp.
Hai con ong là hai con tin
Bặt tiếng. Không lộ diện
Duy một nghệ sĩ thuở kia ngó thấy
Hai con ong mùa xuân
Trong những con ong của vô hình.
Mùa xuân mùa xuân
Chúng tôi là hai con ong
Hai con ong
Tới cạn mật khô xác
Không còn chút gì để vào mùa khác.
TRƯỜNG THẮNG
Giao mùa
Ơ kìa mai vàng đơm nụ
Lộc non mơn mởn lưa thưa
Ngàn hoa khoe màu thục nữ
Đêm nghiêng trở giấc giao mùa
LÊ NGUYỄN
Dường như xuân đã đến
Đã thấy xuân ẩn mình
trong khăn quàng, găng ấm
đêm tiếp giao bình minh
đông vẫy chào xuân thắm!
Đã cảm nhận mùi hương
trên sắc hoa màu cỏ
nụ đời tròn yêu thương
qua vòng môi mọng đỏ
Khuya đông sắp tàn rồi
giữa biển đời lận đận
tai nghe nhạc đất trời
trỗi khúc tràn hy vọng...
Đón xuân tân thế kỷ
xin chúc đời - chúc người
mở cửa lòng hoan hỷ
đẹp ý triệu môi cười!
TRỊNH BỬU HOÀI
Mùa hoa vàng
Mỗi một mùa hoa mỗi một màu hoa
Cuốn hồn ta vào từng trang ký ức
Một sớm mai bỗng vàng sân hoa cúc
Tưởng áo người vừa thả nắng bay qua
Có một ngày nhớ cánh chim xa
Ta trở lại con đường xưa nhặt bóng
Hàng điệp vàng rưng rưng trong gió lộng
Đón ta về chỉ có cánh hoa rơi
Qua sông đầy thương cánh lục bình trôi
Bến cũ không còn ai đến tiễn
Lòng ta chín một màu hoa điên điển
Trời như vàng đến tận cõi mênh mông
Ta giấu mình trong sương trắng tàn đông
Thèm một chút hương xa nồng ấm
Chợt sáng hồn ta màu vàng thăm thẳm
Người có về cùng với sắc mai kia
(SH288/02-13)