Tạp chí Sông Hương - Số 288 (T.02-13)
Thơ Sông Hương 02-13
14:20 | 28/02/2013

Tần Hoài Dạ Vũ - Nguyễn Thanh Mừng - Phạm Nguyên Tường - Nguyễn Nguyên An - Lãng Hiển Xuân - Trần Tịnh Yên - Nhất Lâm - Nguyễn Đông Nhật - Trương Văn Nhân - Miên Di - Nguyễn Lãm Thắng - Huỳnh Thúy Kiều - Ngàn Thương - Hoàng Cát - Đức Sơn - Lệ Thu - Hồng Vinh - Ngô Thiên Thu - Lưu Ly - Ngô Công Tấn - Nguyễn Minh Khiêm - Nguyễn Khắc Thạch - Nguyễn Thường Kham - Từ Hoài Tấn - Nguyên Tiêu - Phan Lệ Dung - Phan Trung Thành - Tôn Phong - Trần Áng Sơn - Lê Ngã Lễ - Trần Vạn Giã - Từ Nguyễn

Thơ Sông Hương 02-13
"Ngẫu 2" của HS Phan Hải Bằng

TẦN HOÀI DẠ VŨ

Khát vọng của những vần thơ

Tôi muốn hát cho những ai không biết hát
Tôi muốn làm dòng suối chảy ở những nơi
chưa từng có khe nguồn
Tôi không lặn xuống đáy vô biên để tìm điều mới lạ
Tôi chỉ muốn đi vào cái vô tận trong mọi ngõ
ngách cuộc đời
Tôi không ngừng đuổi theo những giấc mộng
để niềm vui luôn được sinh ra cùng với mỗi ban mai
để những lời ca trong ngực em bay lên thành
đàn chim câu trắng


Tôi chỉ có một kẻ dẫn đường là sự thật
và tôi thà gục ngã ở ngay vạch xuất phát
còn hơn là bán linh hồn để được về tới đích hư danh.



Nhớ bến xuân
Gửi bến đò Thừa Phủ

Ai chia lệ cho mắt đời thôi đỏ
Đò chưa qua mà tim mắc trên cành
Bến sông đó vẫn suốt đời trăng tỏ
Anh trở về tắm lại tuổi xuân xanh.




NGUYỄN THANH MỪNG

Hay mình dùng cơm muối

Qua thời ngựa tía võng điều
vẫn còn cơm muối mây chiều Cố đô
muối cồn biển dạt sóng xô
về lòng tay Huế sững sờ khói sương
Tan trong hạt muối vô thường
trăng núi Ngự gió sông Hương la đà
cây ngô đồng vụt trổ hoa
lượn trên nóc điện Thái Hòa sum suê
Hạt tôn nữ hạt gái quê
hạt rồng hạt phượng hạt nghê hạt kình
tận dân dã bỗng cung đình
mặn mòi lại hóa phiêu linh ngọt ngào




PHẠM NGUYÊN TƯỜNG

Mẹ huệ nam

tức trời gió nắng phanh thây
nồm nam dã dượi ngáp đầy buồng tim
đàn con hầu Mẹ trốn tìm
hình vang động bóng nổi chìm trên sông


hai vai sinh tử nhập đồng
Mẹ lùa hết đàn hồn không nhớ nhà
xưa sau rượi bóng thông già
làm cây làm kiếp người qua ngọn đồi


kiệu kèn rước hết một thôi
mặt sông lỗ chỗ những lời chầu văn
đàn hồn ở lại khó khăn
huệ nam gió nắng cục cằn nghe khô

                                        11/8/2012



NGUYỄN NGUYÊN AN

Sáng & cháy

Đêm cong như một sợi cung
Bắn tôi vun vút sang khung cửa ngày
Ngu ngơ vốc ngọn lửa
Đi miết mải vào đêm sáng và cháy!




LÃNG HIỂN XUÂN

Vô đề thời gian

Hỏi đá
Đá quên tuổi
Nhìn lá
Lá không mùa
Thấy lòng chợt
Như suối!
Hóa muôn vầng mây trôi.




TRẦN TỊNH YÊN

Thuở xa người

Khi xa người tôi gởi nỗi buồn vào chiếc túi con Kanguru hoang dã
Trong chiếc nôi êm đềm buồn tôi háo hức rong chơi ca hát trên ký
ức con Kanguru thơm mùi cỏ dại mùi trầm uất toát ra cơ thể nó từ
những chiếc lông tơ


Suốt cuộc phiêu lưu tưởng như vô tận
Nỗi buồn tôi nhiều đêm mệt-lả-buồn-vui mỗi khi con Kanguru
không ngừng di trú/ động đực/ khi băng qua hố thẳm để tìm về hư vô
Lắm lần đi ngang qua mùi hương nồng nàn của hoa xương rồng hóa
đá/ tiếng sóng biển đi hoang/ khúc tứ tấu cuồng nộ của sấm muộn/
tiếng suối tắt thở giữa dòng/ vật vã con nước đẻ đêm/ những mộng
mị siêu hình...


Mãi như thế cho đến ngày con Kanguru hoang dã trưởng thành/
giao phối/ trở dạ sinh con nỗi buồn tôi mới thoát ra để trở về với cõi
thâm u tiền định của chính tôi!




NHẤT LÂM

Trắng

Một mình với bóng trăng mờ
Rượu thơ đêm lạnh bơ vơ cạn lòng
Ly này uống với mênh mông
Thương ngôi nhà mẹ vườn không quạnh sầu


Hàng tre oằn xuống đêm thâu
Vườn em cau chuối vàng màu cô liêu
Người ơi khi đã nhuốm chiều
Trắng phau nhân thế bạc hều trắng tay.




NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Những tách cà phê
                     tặng TV

Mùa đông năm trước bên tách cà phê, đôi khi
chúng ta nhận ra vị đắng và ngọt
trong báng lá bạc hà in vào mắt của nhau
giữa tiếng còi xe thúc giục lúc rời xa.


Bên tách cà phê nóng và nguội
chúng ta lao vào nhau trong nỗi chia lìa.
Cháy và tắt
cháy và tắt như biến tan như mãi mãi.


Những mặt bàn những tách cà phê bây giờ ở đâu.
Anh và em đang ở đâu.
Và một năm tận. Gió vẫn reo. Tán lá bạc màu.




TRƯƠNG VĂN NHÂN

Không đề cho thằng Bờm

Ta gã quê mùa từ Cao Nguyên ra đất Bắc
Đi mấy đỗi đường phải học từng giây, từng phút
Nhưng “sàng khôn” mất rồi khi đối diện trước mắt em
Ta về lần tìm “sàng khôn” và tự hỏi -
Có điều này dạy khôn, khéo trước lòng nhau?
Rồi chợt hiểu người xưa cũng có lời dặn lại:
“Thương nhau thì cởi áo…”
Mẹ thì ở quá xa biết tìm đâu để dối
Em thì gần nhưng “sàng khôn” đã mất
Ta đành là thằng Bờm lúng túng trước mặt em!




miên di

Tiếng động màu xanh

(Tôi dắt chính mình đi
những buổi chiều thủng lốp
anh sửa xe không vá được nỗi buồn)


phố dài buồn chật cười thưa
còi xe gắt gỏng cơn mưa tan tầm
chuông chùa lạc lõng lời câm
loãng vào vội vã thanh âm rủ về


(mà lòng như phố kẹt xe, nhưng không có cái vỉa hè để leo)

cùng em vé số ốm teo
cùng bà hành khất mốc meo tuổi mùa
mồ hôi loãng cả cơn mưa
tiếng rao xanh muốt muối dưa buổi chiều
côn trùng chia chác chiều thiu
cõi người còn lại là điều hoàng hôn
để chiếc lá rụng biết buồn
để thân xe cộ chở hồn biết phanh


hình như tiếng động màu xanh?



NGUYỄN LÃM THẮNG

Ánh sáng là trần truồng tiếng thở

đặt đồi biếc cỏ
xác giọt hôn khô máu hoài thai môi lửa
sưởi chuỗi sương làm tình nách lá
rớt rốn bình minh giọt thị dâm
ngân ngân nấc
rùng mình


đồi ngút hương
xanh khỏa thân
cám dỗ
thơ thoát y đột biến làm thi sĩ
ngữ ngôn lõa lồ lộ mặt văn hào
đặt tên loài hoa không rõ nguyên căn
khắc vào phương danh nhân loại


ánh sáng là trần truồng tiếng thở
rọi mống nhiệt cuồng
tình yêu không chết
bởi
tình yêu xuất thân từ đêm
&
lớn lên bằng ánh sáng




HUỲNH THÚY KIỀU

Gọi tên mùa cũ

ngôn ngữ không diễn đạt bằng lời chưa kịp trộn vào nhau
anh ạ hãy cộng dồn lên phiêu linh ngày tháng đó
đếm lá rơi để biết bao lâu rồi mùa yêu chưa hạnh ngộ
dốc ngược buổi chiều non qua phía rỗng tiếng cười


bên ngoài gió bịt kín lối những cơn mơ
chuỗi ú ớ. Mộng mị khuya. Và khát
bất ngờ mưa dội buốt vào sâu từng ngóc ngách
cựa quậy đêm để ngày lên xanh nhớ chảy tràn


cả bốn mùa luôn khắc khoải những yêu thương
bàn tay nhỏ tự mình em tìm diêm bật lửa
sưởi bao nhiêu ngày vẫn thấy lạnh ở miền hoang vắng nhớ
thời gian ơi sao khắc nghiệt đến tận bây giờ?


em thấy mình lạc giấc trên chuyến tàu đêm
chợt vàng ruộm một vùng trời hoa cúc
anh đứng đó dang rộng vòng tay vỗ về em đang khóc
mùa thu rồi ngắn lại ở trong nhau


đâu cớ gì cứ phải trách mưa ngâu
và mùa cũ thôi đừng gọi tên chi nữa
em vẫn vậy dẫu mỗi ngày đi qua là mười năm đợi
thì anh ơi nghìn năm sau môi mắt vẫn khép chờ…
                                               
Cà Mau, 10/10/2012



NGÀN THƯƠNG

Giấc khuya

Mỗi con người, mỗi số phận
Mỗi hồn thơ, mỗi ngôn ngữ trần tình
Mỗi bước chân mang dấu hằn dĩ nghiệp
Mỗi ngày về mỗi khoảnh khắc xa xôi


Mỗi dòng sông ra biển hóa mồ côi
Không nhận ra mình từ nơi vô định
Mỗi bến bờ không là nơi dừng lại
Cho dẫu tháng ngày chỉ là cuộc rong chơi


Mỗi chuyến tàu chở hết những đêm đông
Ai tiễn đưa ai trong khoang đầy gió
Tiếng còi rúc lên xa bàn tay níu
Cuối con đường ứa hết giấc khuya...




HOÀNG CÁT

Kiêu hãnh
       Thân tặng H.K.L

Em gọi điện cho anh, giữa đêm đông xa thẳm
Ngàn trùng không gian, ăm ắp dấu yêu:
“Em thương anh! Em thương anh nhiều lắm!
Em thương anh hơn tất cả mọi điều!”


Và em khóc
Em nghẹn lời
Lặng ngắt…


Anh nghe được nhịp tim em dồn dập
Thấy được tay em choàng ấp, chở che
Cho đêm đông anh đỡ bớt đau tê


Hai đứa mình - hai văn nhân nghèo xác
Thuở binh đao bươn rừng vượt thác
Giờ tóc trắng tơi bời, hồn vẫn cứ xanh veo…


Mình kiêu hãnh nghe em!
Sớm sớm chiều chiều
Còn một phút - mình vẫn còn kiêu hãnh!...
           
Bệnh viện Bạch Mai - Hà Nội, 10/01/2013



ĐỨC SƠN

Phím trầm

Tiếng anh gõ vào nhịp
Nỗi buồn tìm em
Như phím trầm miền trung du
Đồi bát úp
Lưng chừng sương giăng rừng cọ
Roi rói rót đầy ly
Theo nhịp vô cùng


Tiếng buồn theo em
Trầm rung
Xanh tươi hồn phách uốn lượn dải rừng
Bao dung và tha thiết
Tiếng anh
Như tiếng ghi ta vọng
Như đom đóm cời sáng nỗi buồn thu nhỏ
Như vạt chè lên đồi rưng rưng vào vụ
Như gõ nhịp trái tim
Gõ khôn nguôi hẹn mùa màng lam lũ
Hẹn nắng mưa, giá buốt
Hẹn tận cùng ngọn lửa
Sưởi nỗi buồn
Tháng năm đi tìm câu ca trầm buồn tán cọ


Rải nốt trầm như nhà anh lưng chừng
Úp mặt tiếng em
Buồn cời sáng đêm, say nghiêng như rượu mía.




LỆ THU

Tìm

Đi tìm lại một bóng hình
Chiều nghiêng. Vắng. Hóa riêng mình bóng tôi
Khói sương lãng đãng bên đồi
Thông reo dào dạt phấn rơi phương nào
Một mình trên dốc - buồn sao!
Lung linh bóng núi một màu thinh không.




HỒNG VINH

Những phiên bản bỏ quên

Trên cao của những cây hoa đại thụ
chim trời lũ lượt kéo về
lễ hội
hót về đôi cánh mình
bay từ nghìn dặm bóng tối
bay qua nghìn trùng ánh sáng
những chiếc lông vũ kiên trinh
lấp lánh giữa màu trời vàng óng


Loài phù du khắc khoải gọi nhau
nô nức vũ hội
vũ trường vắng
chỉ ta với tiếng tắc kè
xót thời phá sản


Người đãng trí
mang trái tim mình đi triển lãm
những khung giá
những nét than
màu dầu
chân dung tự họa


Những mẫu vật tự réo tên mình
một thuở vui buồn nhộn nhịp hắt hiu
những nâng cao xuống thấp chênh chao
thu góp hết vào nhật ký đời riêng
cùng những phiên bản bỏ quên
thỉnh thoảng đòi hiện diện
trong ngăn nhớ thời gian.




NGÔ THIÊN THU

Giọt đàn cuối cùng
    Nhớ tiếng đàn anh Nguyễn Tăng Thức

Vắt từng giọt đàn cuối cùng.
Anh cuộn mình vào âm thanh của một ngày quên lãng.
Tiếng hát anh trần trụi giữa trời xanh bao la.
Trần trụi giữa bạn bè. Trần trụi chân dung mình.
Anh thả xuống cung rê thứ điệu buồn hoa hướng dương trong buổi
chiều tà.
Chiều cong nhẹ theo dáng anh say khướt hòa cùng tiếng đàn liêu xiêu.
Những nốt trầm rơi rơi trên dòng sông quê Trúc Lâm.


Vắt từng giọt đàn cuối cùng.
Anh ôm cây đàn ghi ta bay lãng du chiều.
Một buổi chiều thật bình yên




LƯU LY

Giấc mơ của trái tim em

Trong viên mãn giấc mơ
Chợt thấy anh về
nụ cười đón nắng
Hình như là nhớ hình như là không
Sao gió thổi vào mắt em những dịu dàng, khao khát...


Anh, có phải thật lòng?
Hay chỉ là những phép thử
Gieo vào người bất chợt


Tình yêu là điều không hẹn trước
Mùa đi năm tháng đổi thay
Thời gian so từng sợi tóc
Khắc vào em
thăm thẳm một ngày...




NGÔ CÔNG TẤN

Ngày mong manh

Hôm nay đi dạy không chiếc xe win như ngựa trời mà học trò thường
gọi là xe chở heo
Tôi biết mình đang đi vào cơn đau mà số phận người đang gánh
Đi qua cái nghĩa trang liệt sĩ mà mọi người hy sinh lộng lẫy
Đi qua cái âm hồn mà lũ tốc độ hay “hy sinh”
Đi qua cái chợ chiều đìu hiu quán nhỏ
Đi qua căn nhà của đôi vợ chồng không hạnh phúc
Và đi qua ngôi nhà đồng nghiệp nghi ngút khói hương cầu tiền, cầu phận.
Chống chọi mọi suy nghĩ
Tôi ngồi lên chiếc ghế xoay may mắn mà giờ chỉ có sếp mới ngồi
Tôi nhìn vào cái máy vi tính đem lại cho tôi bao ánh sáng kiến thức
Nhưng ánh sáng của chiếc máy vi tính đã làm tôi lòa mắt
Không khoa học nào cứu chữa ngoài cái kính đeo mắt
Tôi thằng nô lệ vi tính ai ngờ lại chịu mù lòa.
Vén nửa buổi chiều tôi lòn số phận mình đi vào niềm yêu
Chiếc mũ bảo hiểm như trò chơi cợt giễu trên đầu đang đi bộ cùng tôi
Giữa đám rác bên lề đường quốc lộ
Có mảnh vỡ của chiếc mũ bảo hiểm của ai lăn lóc khóc
Chiếc mũ trên đầu bỗng thắt dây đeo.




NGUYỄN MINH KHIÊM

Cứ cầm bong bóng mà đi

Cầm chiếc bong bóng trên tay
Chơi vơi qua chiếc thang dây cuộc đời!
Nghiêng bên lở, lệch bên bồi
Tròng trành nửa trắng, ngậm ngùi nửa đen
Vay thất vọng trả niềm tin
Đập vỡ cõi thực, xây miền chiêm bao
Cái thấp xô lệch cái cao
Hư vô mê hoặc chênh chao cõi người.
Bông bênh bước dưới mặt trời
Chẳng ai biết cuối cuộc chơi là gì!
Cứ cầm bong bóng mà đi
Bỏ ra biết vịn vào gì để sang?
Kiếp người gộc gạc một gang
Mấy lần trắng tóc thăng bằng trên dây!
Đến khi nhắm mắt xuôi tay
Người về với đất, bóng bay về trời!
Chiếc dây để lại cho đời
Cháu con bong bóng khóc, cười lại đi..




NGUYỄN KHẮC THẠCH

Phản biện Apollinaire

ta ngắt đi một chùm hoa thạch thảo
em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
...

em nhớ cho chết là ngôn từ ảo
ta chôn nhầm ngày tận thế trên môi

em nhớ cho mùa thu không trở lại
thông điệp lá vàng biết gửi vào đâu?
em nhớ cho chẳng ai chờ ai đợi
ai vẽ vời trò sự tích mưa ngâu

mượn thoại thiền vùi ảo hóa lòng nhau
em nhớ cho vẫn còn đây thạch thảo
vẫn còn đây nhưng thảy đều hư ảo
chỉ thông điệp lá vàng là có thật trong ta...
                                    Huế, 31/12/11 - 03/01/12



NGUYỄN THƯỜNG KHAM

Vẫn tôi

Người em lại gặp - vẫn tôi
Vàng tơ neo mảnh trăng trôi giữa trời.
Rưng rưng ánh mắt thay lời
Vòng tay nhỏ bé nối đời mong manh.
Không gương vỡ, chẳng gương lành
Men chưa kịp ngấm đã thành giấc mơ.
Nửa mái đầu, tóc bạc phơ
Vẫn tình si, vẫn dại khờ - vẫn tôi!




TỪ HOÀI TẤN

Tôi hát

Tôi đứng hát giữa đường sớm mai
Ngày nhật thực
Em đứng hát cùng tôi hôm nay
Nụ hoa trên chặng đường tình ái
Ngày đi đêm đi cùng ai
Buồn đến vui đến với ai
Ngạt ngào bài ca sớm tối


Tôi hát giữa một ngày tương lai
Những ngọn ngành của ước vọng
Em đứng hát cùng tôi hôm nay
Mở ra một thời sáng lóa
Đừng để thời đại bước qua chúng ta
Hãy cùng hòa cùng nhịp đập




NGUYÊN TIÊU

Từ em

Từ em
là đóa nguyệt rằm
tóc tơ ta trải
bên song cuối chiều
câu kinh
thoắt hóa lời yêu
ta từ huyễn mộng
đổ liều sân si...


Từ em
từ độ ra đi
tóc mây ngang trái
thầm thì cỏ lau
tơ hồng
chưa nhả đã đau!
từ em hội ngộ
rối nhàu hồn nhiên.




PHAN LỆ DUNG

Như một lời từ biệt

Tôi ngắt đi một cành hoa bên sông
và nghĩ rằng đã chôn vùi một mối tình vào dĩ vãng
như một lời từ biệt.


Tôi yêu anh, tôi đưa tay hái một cành hoa lãng tử
âm thầm
tưởng chừng như không bao giờ hái được
chiều chiều
tôi bềnh bồng mơ nẻo xa xôi.


Tôi yêu anh trắng trong
như buổi sớm mai nắng qua cánh đồng vời vợi
như máu chảy vào tim buổi chiều đằm thắm
tôi đếm ngày đêm
chầm chậm qua khe cửa
bùi ngùi


Tôi yêu anh ngây thơ
tiếng vạc trưa lạc mùa ngơ ngác
một chiều mưa tôi chờ anh đến
chờ mãi
nhớ thương.


Bây giờ mùa hạ
có ai thả những hạt mưa xé ngang bầu trời
ôi, thật đáng thương
tôi
một sớm mai ngắt đi cành hoa tim tím
như một lời từ biệt anh.




PHAN TRUNG THÀNH

Buổi trưa một sự kiện

Quá sáng ngồi bàn viết màn hình
màu trắng nhức mắt tôi nhìn sang
quyển thơ bạn tặng trên bàn
phân gián rơi trên đó
tôi dùng đốt ngón tay hất xuống sàn
nhìn theo miếng phân gián màu đen đen
rồi lát nữa đây nơi ấy con trai sẽ về
rất có thể nó lăn ra đó nằm đọc sách
hoặc kể chuyện ở trường
tay dụi dụi vào mắt vào chim
ôi thương quá thương quá thằng bạn bị bố cho ăn đòn
nó nói con chim tự dưng đau
làm cả lớp cười ầm
thầy giáo phê mất trật tự hạnh kiểm xấu
hạnh kiểm xấu vì bị chim đau lại bị bố đánh đòn lại không được đi
đầm sen chơi trò chơi rú ga chơi xe điện đụng
đau chim ngồi cũng đau chim
một hồi nó ngủ say
tôi hất miếng phân gián ra xa
có lẽ nó đã nằm lại nơi ban công nơi mấy bụi lài thái đang mùa xanh
tối nay, nơi ấy mình ngồi thiền
nghĩ thế tôi lao ra định ném chúng xuống đất
nhưng nơi chỗ đất ấy
sớm mai vợ dắt xe đi làm
vướng chúng thì lại phiền hà hết biết
tôi đành xé tờ lịch
gói cẩn thận cho vào sọt rác quay lại bàn viết
tin mới online nam bắc triều choảng nhau
khói mù ốc đảo
mấy binh sĩ lẫn dân thường bị thương trong khi
Campuchia chơi hội té nước
giẫm đạp lên nhau mất mạng mấy trăm người
buồn thương tám chín người xứ ta cũng giẫm đạp lên nhau




TÔN PHONG

Thơ tặng riêng một người

Tôi bàng hoàng
Trước ánh sáng em
Phút chốc
Đánh rơi lòng kiêu hãnh


Em đã trao tôi
Niềm tin và sức mạnh
Cho thơ dấn bước hành trình


Tôi con chim, cánh gãy trời xanh
Kiêu thống thiết bốn phương xa lạ
Từ phương em
Tôi nhận lại chính mình


Thuyền thơ tôi
Cập bến mù tăm
Bỏ lại nắng mưa giông bão


Em đã đến
Với tấm lòng thơm thảo
Đặt bó hoa lên thân xác con thuyền


Vượt ngoài định mệnh trăm năm
Tôi trượt đến vô chung vô thủy
Nhặt lại bó hoa trên con thuyền ấy
Tôi dong buồm tiến thẳng bờ em




TRẦN ÁNG SƠN

Lục bát đổi cho em

Đưa tay hứng chút nắng tươi
Đổi cho em lấy nụ cười hôm qua
Hôm nay nắng bỏ hiên nhà
Tôi ngồi thương nhớ món quà hôm kia
Sáng nay đợi... nắng không về!!!




LÊ NGÃ LỄ

Biển đêm

Biển đêm con sóng khỏa thân
Lềnh bềnh mắt biển
Em nằm ngậm trăng
Ngả mình nhìn ngọn sao băng
Thả vào đáy mắt
Dùng dằng khoảng không
Đứng trước biển thấy lạnh lùng
Con tim nhẹ hẫng giữa
Trùng khơi xa
Nâng đôi cánh mỏng mặn mà
Đếm từng hạt cát
Kiêu sa bến bờ
Vỗ vào đêm
Nghe lạ chưa
Biển và em
Lãng đãng mơ giấc chiều
Đầu thai vào kiếp rong rêu
Bồng bềnh như sóng
Lạc vào mắt đêm.




TRẦN VẠN GIÃ

Lời phục sinh

Người góa phụ hiền như nữ tu trở về thị trấn hoa muồng vàng
Tìm lại ký ức thời áo trắng
Trên mặt đường khát vọng
Người góa phụ chợt nhớ:
“Những vực thẳm bên bờ thời gian đã đi qua một đời người
luôn luôn tái hiện vẻ đẹp trên nền khổ đau
Vì cái giá của chân lý
Đôi khi có lời thì thầm của hoa và của nước mắt”


Người góa phụ hiền như nữ tu chạm bàn tay mềm vào chiếc cốc
Thả trôi ý nghĩ một cách buồn phiền
Theo cơn gió qua nền trời xanh
Trên thị trấn hoa muồng vàng đang nở
Người góa phụ và tôi bình thản bước đi trên con đường cũ
Bàn tay chúng tôi
Chuyền nhau hơi ấm của sự sống còn
Sau nhiều năm loạn lạc
Và mơ hồ cánh cửa tình yêu đang mở ra nhiều dự cảm
Đến miền đất hứa phục sinh


Trên chuyến hành trình
Sắp tới.




TỪ NGUYỄN

Lời cỏ lá

Có khi âm thầm nhớ
Về câu chuyện ngày đã qua
Chợt nghe chòng chành nơi nhịp thở
Con sóng buồn
một thời ngỡ xa...


Có khi hờ hững lạ
Không cần ai hiểu niềm ta
Ngồi trong bóng đêm mưa nhạt nhòa
Chút âu sầu
như chẳng thể thiết tha


Cõi lòng chìm trong băng giá
Con tim im tiếng kêu la
Chỉ mênh mông lời cát đá
Lặn vào trong mỗi sát na!


Có khi cất tiếng gọi
Một miền xưa đã phôi pha
Thời gian có bao giờ trở lại
Đã biết rồi
Sao cứ mãi ngẩn ngơ?


Xao xác lời cỏ lá
Xao xác nỗi sầu mơ...


(SH288/02-13)








 

Các bài đã đăng
Hạt muối (25/02/2013)