ĐINH THỊ NHƯ THÚY
Đó có phải là xứ sở của hoa thiên điểu?
Khi đôi môi tôi đặt lên tấm ảnh. Những đụng chạm như rõ ràng
hơn. Tôi nghe cảm giác lạnh chạy trên da thịt. Biết đang chạm vào
một ký ức chết. Tắc nghẹn. Không khơi mở. Không tỏa lan.
Như một vệt bỏng lạnh.
Tê cứng. Mất cảm giác.
Nhưng không đơn giản chỉ vậy. Tôi biết. Sẽ có điều gì đó xảy
ra. Tất nhiên. Có thể ngày mai. Hay ngày kia. Làm sao một vết
thương như thế lại khu biệt. Để quanh nó lành lặn. Tôi biết. Không
gì rõ rệt lắm. Ngày mai. Vẫn là ngày mai.
Chảy từ hốc mắt tôi lời thì thầm. Ướt sũng. Đã ngập úng cả. Cả
những lời nguyện cầu và ước hẹn. Đã mục ruỗng thối rữa. Trong
vùng trũng không lối thoát.
Chúng ta sẽ bước sang một vùng đất khác?
Một biên cương khác?
Một bất tận khác?
Buổi sáng. Mở cửa nhìn ra bầu trời...
Đó. Cảm giác tươi mát của sự tràn vào. Thật dễ chịu. Buổi sớm
mai. Đang mùa hanh hao. Mùa khô. Mùa tưới. Bỗng tiết trời đột
ngột chuyển.
Và sương muối đã đêm qua. Và mưa lạnh sáng nay. Mưa mịn rây.
Mưa không đủ ướt đất. Không đủ rửa trôi. Chỉ đủ làm ướt những
bông cà phê đang nở rộ. Chỉ chừng đó thôi. Đủ rúng động.
Sẽ thối rữa hoa. Sẽ rụng trái non. Sẽ mất.
Sẽ mồ hôi. Sẽ máu. Sẽ nước mắt.
Ra vậy. Cảm giác dễ chịu. Tươi mát của sương mưa. Của hương
thơm đất trời cây cỏ. Sáng nay. Chỉ giỏi lừa mị phỉnh phờ.
Những nghịch lý. Như trò đùa tai quái.
Không ai toan tính được.
Không gì cưỡng lại được
(SH296/10-13).