Tạp chí Sông Hương - Số 29 (T.1&2-1988)
Thơ đầu tay Nguyễn Thị Thái
15:11 | 21/02/2014

LTS: Trong Đêm thơ tự chọn tại tòa soạn Sông Hương, tác giả được mọi người chú ý lại là một tác giả mới, rất mới: Nguyễn Thị Thái (còn có tên gọi là Tuất), hiện đang là một thợ may bình thường ở xã Xuân Long thành phố Huế.

Thơ đầu tay Nguyễn Thị Thái
Ảnh: internet

Những bài thơ của chị như những dòng kết tinh của mật đắng tràn ra từ một trái tim dung dị đang trĩu nặng những nỗi buồn… Tên của chị chưa bao giờ có trên báo và đây cũng là lần đầu tiên chị tham dự một buổi sinh hoạt văn nghệ.
Dưới đây, Sông Hương xin trân trọng giới thiệu 3 trong số những bài thơ của chị.
SH



NGUYỄN THỊ THÁI


Xua đuổi

- Về đi, em xua đuổi thật mà
Sao không về đứng lại làm chi
Em sắt đá miệng đời nguyền rủa
Và lạnh lùng nhức nhối cả tâm can

- Về đi, em xua đuổi thật mà
Rồi mắt em bỗng chùng xuống
Cuộc đời cũng bỗng hết yêu đương
Bóng anh khuất dần là mắt em vời vợi
Làm sao đây để gặp lại một lần
Dằn xé cái vì sao không đứng lại

- Về đi, em xua đuổi thật mà
Rồi quằn quại theo thổn thức lòng mình
Rồi quay cuồng trong nỗi nhớ người yêu
Về đi, em xua đuổi thật mà
Anh cũng tin điều đó thực ư anh?

                                    Tết Đinh Mão


Không thể đếm

Trên ngực anh khô gầy tôi đếm được
Những chiếc xương lộ liễu phơi bày
Tôi lần tay đếm đếm và đếm
Cô đơn xin nằm lại giữa đêm này.

Đã bao lần tôi lần tay như thế
Gục vào anh như gục vào lòng mẹ
Đã bao lần tôi tìm tôi trong ấy
Ngực sáng trong sợ cũng biết dối lừa,

Điều gì tôi linh cảm và đón nhận
Khung xương kia che chở được những gì
Tôi không đếm nổi cái trong số phận
Nhịp tim vuông, tim tròn lặng lẽ đi

Mẹ sinh ra tôi có lẽ muộn màng
Nhưng đủ để tin yêu để đắm say cuồng nhiệt
Có bao giờ dưới chân anh tôi ngã gục
Quả tim vuông, quả tim tròn vỡ tan.

                                                1987


Không đề

Khi tên anh làm trái khoáy cuộc đời
Tôi nhận lấy như không là gì cả
Không có khổ đau, không có hạnh phúc
Không hy vọng, không anh và không tôi.

Khi tình yêu không còn là ảo ảnh
Tôi khư khư như vật của riêng mình
Tôi nâng niu cả những gì vặt vãnh
Bao tầm thường cũng bỗng hóa thiêng linh

Khi trái tim người đến ngày ngừng đập
Nghĩa là ta không thoát được nữa rồi
Ta phải chết và tôi còn khao khát
Trái tim anh ngừng đập chỉ vì tôi.

                                                1987

(SH29/02-88)








 

Các bài mới
Một ngày xứ em (03/04/2014)
Trăng thu (11/03/2014)
Ngọc Túy Vân (05/03/2014)
Các bài đã đăng