PHẠM VĂN VŨ
Cánh đồng về sáng
Dành dụm hơi ấm từ khoanh lửa rơm lũ trẻ đánh rơi
Ngọn khói đêm nay cuộn mình thiêm thiếp
Trong giấc mơ im ắng
Có tiếng chân líu ríu đang cười
Có vạt đất vùi mình vào cánh dế
Vũng cỏ hứng về một hạt sao rơi
Trở mình chạm lưỡi liềm mùa cũ
Dụi mình gặp chùm rễ trầm tư
Dưới vết chân chú bé hay quên dép
Khe khẽ cựa mình một giọng hát ru
Làm sao nghe hết được cánh đồng
Để ngày mai kể chuyện cho đàn chim sẻ
Bao nhiêu mầm rễ mọc trong lòng
Càng về sáng bầu trời càng nhẹ
Quẩn trong lớp vỏ ngủ quên
Ngọn khói hát bài ca ẩm ướt
Linh
Có phải thuở bé nhốt đom đóm vào lọ
Nên giờ đây mỗi đêm mình lại chập chờn
Mỗi lần lọ mở nắp
Là một lần mình bay đi
Không ra đi, không trở về
Mình chập chờn cùng đom đóm
Và đom đóm bay trong mình thấp thoáng
Không ra đi, không trở về
Đom đóm bay từ bãi tha ma
Đến đậu những cửa chùa
Bay từ đồng cỏ
Đậu vào mình bơ vơ
Linh linh linh linh linh
Nhắm mắt và cất bước
Đom đóm trôi cùng mình
Điềm nhiên và lặng thinh
Ánh sáng sinh ra có phải từ đêm
Và đêm sinh ra có phải từ đom đóm
Mình cứ bận lòng những câu hỏi
Mà đom đóm có bao giờ nói về điều sáng - tối đâu
Đêm mai mình là đom đóm
Hay đom đóm là đêm qua của mình
Linh linh linh linh linh.
(SH302/04-14)