Tạp chí Sông Hương - Số 328 (T.06-16)
Người qua đường
09:05 | 27/06/2016

TRU SA

Wol viết những dòng dài và đăng Facebook. Ảnh, video, tin nhắn và các mối quan hệ là những gì chúng ta có được. Trang cá nhân là khu tự trị của riêng Wol.

Người qua đường
Minh họa: Nhím

Anh làm dáng ngôi nhà của mình bằng ảnh, các đoạn phim ngắn trích ra từ bộ phim tầm cỡ. Tường nhà, nơi để viết và công khai máu ngực. Ngày hôm qua, Wol đăng bức ảnh đứa trẻ da đen nằm ngất và phía sau là một con kền kền lớn, đen hoàn toàn đợi một khắc chín muồi để mở tiệc. Cũng trong ngày hôm qua, tôi nhận được thông báo Wol đăng thêm ảnh. Anh dùng ảnh chú mèo bị treo cổ. Không phải chân trời Poe. Đấy là đời thường và ảnh này là bằng chứng của một cái ác. Tôi góp một cái like vào nhóm những ai đã làm trước. Biểu cảm của mặt không cần thiết, chúng ta có cả một kho ảnh. Danh sách bạn bè của tôi, của Wol hoặc của bất cứ ai sống thoáng đều chật ních. Wol không thích mình bị tag bởi bất kỳ ai. Wol cũng không tag ai, anh chỉ viết, đăng và chờ thông báo từ thanh công cụ. Dòng bình luận kéo dài hoặc cụt ngủn, tỏ bày nỗi niềm hoặc trò mạo nhận thiện lương. Mọi hội nhóm rặt những kẻ rỗi hơi. Thiếu gì kẻ lấy việc add người khác như thói quen. Mấy ai biết được người bên kia nhập vai gì. Trong cánh đồng oải hương luôn là những con rắn, khi anh tin cậy một khuôn mặt đẹp thì đã quên mất chân tướng loài tu hú. Bằng một đoạn video, hàng ngàn cái tên bu lại như bầy kiến đói. Quý giá sao đáp số giải bài toán ma, những đào xới, khai quật nhằm lấy lại sự thật và tiêu trừ độc tố khỏi cơ thể ốm, lắm khi một phút video hậu thuẫn cho cuộc tắm máu ngôn từ. Thời của thế giới phẳng, ai cũng dễ kết nối với nhau, và càng dễ hơn hủy hoại nhau bằng cách block, report về một tội danh vô lý. Wol viết rằng “Bạn bè tôi, 5000 và bạn của tôi không trong 5000.” Tôi không chia sẻ gì trong dòng viết của Wol. Gặp Wol, tôi bảo rằng chúng ta là những tín đồ điện tử, lũ ăn bám thông tin. Mark trao quyền lực cho các khách hàng, đấy là sự liên kết nhanh chóng và chi phối tồn tại của mọi tài khoản cùng khả năng gây chiến bầy đàn. Nhưng nếu đấu trường chỉ có khán giả, ai sẽ là diễn viên, Wol nói, chúng ta vốn là mồi nhắm của nhau.

Wol tránh những xung đột trên Facebook. Một lần, anh cho tôi xem những dòng bình luận hoặc ibox chụp lại trước khi xóa đi. Vừa uống trà, tôi vừa nhẩn nha rỉa chữ. Tất cả chúng đều nhố nhăng, lố bịch, đôi khi tôi đọc được các đòi hỏi, một tư vấn, một chỉ trích, lắm lúc là những lời hẹn hồ hởi một cách đáng ngờ. Trang cá nhân của Wol, nơi gai góc và sạch. Giữa tôi và Wol, tồn tại trục đối xứng. Một trang tin cậy vì những hình ảnh và tư liệu được cập nhật thường xuyên, Wol. Một trang trắng mốc, chỉ dày dặn khi có ai đấy gắn thẻ, tôi. Một danh sách 5000, kết nối được hết và biến mất khi bước ra cuộc sống, đấy là Wol. Một danh sách cũng 5000, kết nối không nhiều hơn chục ngón tay cái và được đám đông khi ra ngoài, đấy là tôi. Không một dòng tấn công, tôi hiểu Wol đã thành thục sử dụng quyền lực Mark trao. Anh biết kiểm soát và thu hút người khác để rồi kiểm soát. Wol không muốn đôi co với ai, và mọi câu hỏi dưới dòng viết của anh đều có đối thoại riêng giữa các Facbooker. Tất cả những gì Wol làm là đăng thông tin chuẩn. Lượng người theo dõi và đọc bài Wol nhiều hơn lượng bạn được hạn chế trong 5000. Trước mắt tôi là tấm ảnh Wol đăng chừng nửa giờ. Ảnh cụ già sống tại một đường ray. Túp lều lụp xụp không có gì ngoài cái phản và một ít đồ đạc xoàng xĩnh đến mức gây trắc ẩn cho cả đạo tặc. Một số lớn các dòng chữ biểu cảm lòng thương người, số nữa hùa theo và gây chia rẽ khi phán rằng ảnh người nghèo có gì hay. Dòng bình luận này làm đổi chiều, và khi tôi kéo xuống sẽ thấy một trận đấu đá liên quan đến đạo đức. Wol không like, không bình luận và tôi cũng thế. “Tôi qua đường và chụp lại nó.” - Wol nói trước mặt tôi nhiều lần. Nửa giờ sau, Wol đăng thêm nhiều ảnh khác. Không còn cụ già nào, tôi thấy một ngõ Phố Cổ. Kiến trúc quanh co cổ điển và được sơn trát bằng nhà tầng, cửa hàng, gánh hàng rong cùng hàng khối người chen nhau mua áo quần thanh lý. Ảnh chụp dân phòng vung dùi cui trong thế xung phong, điều gì đang sắp sửa… Không có ảnh Wol, tất nhiên rồi, anh một mình và lang chạ đời sống bằng máy chụp.

*

Phố xá chẳng chịu yên một giây. Con rết người cuồn cuộn, huých không chừa một ô đất. Xe cộ khè khói và xông xáo phi nước đại bất chấp đèn đỏ. Bánh xe nghiền lên vỉa hè, những con người cứng và lạnh. Không có hy vọng trong giờ cao điểm, tôi gấp gáp trong cối giã. Báo chí vang tiếng lựu đạn, cái chết gần kề khi ai cũng bạch hóa két sắt dòng họ. Tôi không mất đi thói quen chẳng đăng gì lên mạng xã hội. Ảnh tôi không thiếu, và nhiều, tất cả chúng nằm trong ổ cứng hoặc tan tành bởi virus trong khi phần mềm diệt đã lỗi thời. Wol đăng nhiều ảnh, ưu tiên chủ đề về xã hội hoặc thế giới. Nếu không biết Wol trước, tôi cũng sẽ tò mò về thân phận của anh. Wol không tiết lộ thông tin cá nhân, không công khai bản thân nhiều quá dòng chữ nguoiquaduong. Trước giờ Wol chỉ dùng một ảnh đại diện duy nhất, Junko Furuta. Từ bao giờ Wol đi mãi thế này, chỉ một mình. Trong khi tôi bó mình vào hàng tá công việc, huơ hoắng trong dây chằng thì Wol được tự do. Vấn đề công việc không đáng bàn, còn gia đình Wol cũng lâu rồi tôi không hỏi. Ngày hôm đấy, Wol báo mình xé mọi giấy tờ ghi tên mình, chỉ chừa chứng minh nhân dân. Wol cười nhạt, “Làm sao để chứng minh tôi là Wol chứ không phải nó.” Đến giờ, gia đình Wol treo dấu hỏi trong đầu tôi. Vì thay đổi chỗ ở liên tục nên tôi khó gặp Wol thường xuyên. Anh cũng bảo tôi rằng anh có nhà và ở tất cả mọi nơi. Tính khí của Wol ngẫu hứng. Anh gặp tôi ở đây và hồ hởi, cũng ở một nơi khác, anh gặp tôi và đi qua tôi. Vấn đề của Wol - Đám đông của tôi. Anh chỉ đi qua tôi và một lúc nào đấy thì ngồi xuống, nghỉ chân nơi tôi có mặt. Tiết lộ Wol với người khác là điều không tưởng, cả anh lẫn tôi đều không thích điều này. Không ngoại trừ trường hợp ai đấy hỏi khi thấy tôi đi cùng Wol. Câu trả lời tôi luôn là “Chẳng gì hết, một thằng cha quên lưỡi.”

Thông tin về Wol, một kẻ ghét ôm và tôi kiểm chứng ngay. Mùa đông trước giáng sinh nọ khiến tôi và Wol cần một đám cháy. Ai cũng lựa chọn một chỗ ấm trong nhà, còn Wol thì ngồi ngoài. Wol ngồi một mình cùng cái ghế đối diện như một bạn uống, có lúc ghế đấy tôi ngồi, có lúc là một người lạ xin ngồi nhờ, dịp khác tôi thấy chỗ Wol kín mít người. Mục đích của hội nhóm là ngồi cùng nhau, phét lác về những thành quả đi lên bằng thuật uốn dẻo, hoặc khi chẳng tìm thấy khẩu vị thì ai nấy lôi một cá nhân lên bàn trà để xé tan đạo đức bằng tiếng cười. Mục đích của Wol, uống trà, nghĩ ngợi cái gì đấy, khi xong bữa mình thì anh ngồi dậy và trả tiền. Gió Đông Bắc làm cóng Wol, anh không chịu rời chỗ mình ngồi. Chính tại đấy, nơi ghế nhựa dựa tường, Wol ngồi và tiếp chuyện tôi. Nhiệt độ xuống thấp làm quỵ tôi và Wol làm nóng lồng ngực tôi tiếng của mình. “Que diêm thành băng trong tay người khác và khi tôi nắm chặt thì đánh ra lửa.” - Wol nói. Tôi hỏi Wol có cần diêm không. Wol lắc, không có lửa và anh không thích diêm, anh không hút thuốc trừ khi cần một xúc tác để mưu sinh hiệu quả. Trận quét gió làm gãy đôi một cành cây và đuổi các bước chân vào trong quán. “Gió bấc chẳng đe dọa được sự lớn của cây, quan trọng là nước mưa và đất. Nhưng này, nếu một cái cây bầm dập tuổi thơ bởi gió mùa bởi gió nóng và độc, sẽ khó ra quả ngon. Tin nổi không, tôi từng ăn một trái táo đắng chát, và khi sờ khắp cây, tôi thấy nhiều đường dao sâu. Ngoài roi gió, còn ghê gớm hơn...” - Wol nói với tôi. Anh quỵ vì trận quét gió thứ hai. Khi tôi chạm vào vai, dự định một cái ôm thì Wol vùng ra điên cuồng. “Xéo. Tránh xa tao.” - Wol nói, vùng vằng trong điên tiết. “Cái gì đang xảy ra với anh?” - Tôi nói. Wol ôm đầu và bảo rằng “Không gì hết, đừng chạm vào tôi.” Tôi bảo Wol đang lạnh và mình có thể giúp Wol ấm hơn. Anh lắc, tỏ ra ghét việc nam giới ôm nhau. “Nếu tôi là một cô gái, chắc sẽ ôm được anh.” - Tôi nói. Wol chém tiếng “Không!” Và rồi, Wol vắt chéo hai tay, ôm lấy hai bả vai, “Chưa phải.” đường cánh tay Wol không dài, gây khó khăn cho việc kéo hơn vai mình. Loay hoay chốc lát, Wol vòng tay mình xuống nách và bó xiết lại trong tiếng reo vàng “Là thế này đây, vòng ôm của hơi thở.” Câu hỏi của tôi “Anh sưởi gì trong vòng ôm này?” Và câu trả lời từ Wol “Tôi sẽ không thành đá. Mà này, anh có nghĩ tôi nên hút một điếu thuốc không?”

Trình diện ảnh và không để mình dính líu, Wol qua đường. Thẫn thờ hồi lâu, tôi gác chuyện của Wol. Nơi đây, lũ chúng tôi có thời gian của mình. Chẳng gì có thể xóa đi tiếng bỗ bã, cú hích nhau vào tiếng chè chén đánh đố sự đời. Iphone chụp bàn ăn, chụp nhau và chụp cảnh quanh đấy. Phố xá, người đi lại ngắn ngủn và cũng lê thê trong khi cố hét to để ai cũng ghi được sự tồn tại của mình. Cả khi một ai đấy cười vang, nói to câu chuyện của mình tôi vẫn lạ lẫm. Theo thói quen, tôi truy cập Facebook và không tìm thấy thông báo cho mình. Wol đăng tải thêm ảnh và một số bài viết. Những quả thôi sơn trong lớp học, thuế và lạm phát, khủng bố chặt đầu, lũ trẻ phơi trần dưới công trình chọc trời, biển đảo và vấn đề thời sự. Wol share bài từ nhiều nguồn và số bạn của Wol cũng thế. Dòng thời gian làm nhức cái đầu… Em bé bên bờ biển, ôi, Thiên Thần làm đau thế giới, Aylan kurdi…(1)

Đại diện của Wol, Junko Furuta. Không, Người Qua Đường.

*

Chập chờn sáng, tôi vào Facebook bằng điện thoại. Đầu trang, tôi đọc được một dòng viết trên bảng thời gian của Wol. Bài viết có tag tên. Tôi đã quên không đọc dòng viết và không tìm thấy vào lần truy cập tiếp theo, khi trời đã sáng.

*

Đi khỏi cánh cổng nhà mình, tôi xuống đường và sẽ có lựa chọn cho việc đặt dấu chân lên đâu. Thành phố điên loạn trong khói xe và tôi không khoái cảm hễ đối chiếu với bất cứ quốc gia nào, trừ Phi Châu. Sự bùng nổ thông tin giúp mắt khỏi cận thị, tuy nhiên chẳng thiếu những con mắt đã quá quen kính lão cũng như ngại ngần phải ốp hai miếng thủy tinh lên đôi con ngươi lúc nào cũng quáng gà. Trong lúc đi cùng nhóm bạn mình, tôi gặp Wol. Anh ngồi một bên, tôi ngồi một bên. Khi đấy, tôi đã muốn xông khỏi cộng đồng này để bầu bạn cùng Wol. Trở ngại của tôi là một bước chân dài. Từ vị trí bàn kế bên, tôi quan sát Wol, thấy anh thong thả. Anh dựa lưng nhìn về phía bức tường loang lổ. Không một điếu thuốc, không một giọt bia. Những gì từ chỗ anh chỉ là một ấm trà mạn với hai cái chén đặt cách nhau. Việc bấm điện thoại, truy cập mạng xã hội giúp anh giải khuây. Wol nhìn sang và tôi tránh ánh nhìn đấy. Vốn chẳng cần thế, tôi đã thận trọng hay quá do dự để tiếp nhận một cái nhìn tỉ mỉ. Nhìn ngang nhìn dọc, để rồi ghi nhớ trong câm lặng là biệt tài của Wol. Nếu nhóm chúng tôi có xô xát, hẳn Wol sẽ chỉ nhìn, chụp ảnh và đăng tải. Ai sẽ nhắc nhở bằng chiếc mũ rộng vành về thế hệ xuẩn muội như bọn tôi. Mấy cái mặt béo ị, vô tư bởi thứ thuốc phiện hòa bình. Wol chẳng hơn tuổi tôi và anh dày dặn hơn bọn tôi. Một kẻ không biết cười, lắm khi lẩn khuất trong bầy người như một linh hồn mất tiếng. Tôi chưa quên Wol tự nhận mình chỉ qua đường. Hai cặp đôi trong nhóm tôi cười ré lên, tôi hiểu hai bàn tay đang lén lút dưới gậm bàn. Có là gì, khi một cô bạn trong nhóm tôi từng chui xuống gầm bàn với lý do nhặt cái thìa để người tình mình được đê mê trong thế ngồi.

Ngồi góc kia, Wol bấm điện thoại và nếu truy cập mạng, tôi sẽ thấy cái tên Wol rực sáng. Bọn chúng tôi thật vui khi ở cùng nhau. Có hàng tá thứ chuyện, ai chia sẻ cùng ai trong một đội ngũ đông thế này. Trên hết, tôi luôn lịm khuôn mặt vào lòng bàn tay mình và chỉ vứt nó đi, cái đôi bàn tay đó khi tìm thấy một vòng ôm mãnh liệt, nụ hôn làm tan băng chết từ một tri kỉ hiếm hoi của thời đại. “Có ai cần thêm gì không ạ?” - Con bé bồi của quán hỏi bàn tôi. “Không.” Tiếng một đứa. “Cần đấy.” Tiếng đứa nữa níu con bé lại và ồ vang sau đó giọng lè nhè như say “Cần một con búp bê nhỏ như cô em.” Giọng hô hố. Đứa ai nói về bộ ngực nhỏ của con bé chẳng chắc đã qua vị thành niên, đứa ai kêu rằng sẽ nhét vừa con bé, đứa ai không nói và đứa ai đồng lõa. Tôi đã… Gì đấy, tôi quên béng hết. Có lẽ tôi đã cười quá nhiều hoặc nói quá lâu đến mức giọng hơi khàn, bộ hàm mỏi đi và uể oải. Bọn chúng tôi ghét nói về chính trị. Đứa bạn nào đã nói với tôi rằng hãy sống và chỉ biết sống, đừng can thiệp vào quyền lực nếu còn thèm sống. Tôi hỏi về thứ quan trọng ngoài người chết và nhận được những ngần ngại. Thằng Kính nâng gọng kính điền một chữ sống. Chỉ thế thôi ư? - Tôi hỏi và thấy mình rơi đi.

*

Tôi tìm đến Wol. Vẫn câu hỏi đấy, tôi đặt vào Wol. Anh hỏi về câu trả lời của tôi và tôi lắc. Wol nói “Không quan trọng về người chết thì cũng đừng quan trọng về người sống. Con người ăn bám sự sống, bòn rút hiện thực đen trong khi cái chết mới là tương lai, nơi quyết định ta là ai. Chúng ta cố tìm cho mình một cuộc đời hay đơn giản chỉ là con ốc sống víu vào biển mà quên rằng sóng sẽ hất văng chúng ta thơm ngon cùng nhau trên bàn luộc.”

Tôi gọi một lon bia, nuốt hớp lớn và dài. Lời Wol nghĩ ngợi trong đầu tôi. Sau đấy, tôi hỏi Wol quan trọng gì. Wol nói “Tại sao lại hỏi tôi trong khi câu trả lời này dành cho anh và anh đã tìm thấy rồi.” Cái lắc chừng mực, tôi nói “Làm sao anh biết tôi đã có câu trả lời?” Wol nối lời tôi trong một sợi chỉ “Chính khi anh hỏi tôi, lời giải được viết.” - “Tôi chẳng biết gì cả!” - Tôi nói. Vẫn sợi chỉ, được nối dài, Wol “Và tôi cũng thế, tôi qua đường.” Cái lặng của lon bia rỗng. Wol không nhìn tôi, và tôi cũng thế. Chỗ ngồi hai đứa tôi dựa tường và đối diện với bức tường bên kia của ngõ. Trong lúc lần lon bia, tôi đánh đổ nó. Wol thở một cái sâu. Tôi lẩm bẩm “Tôi sao thế này…”.

Nhiều lần, Wol bảo tôi muốn một mặt trăng. Thứ trăng không làm Wol lạnh và anh có thể ôm được. Tôi bật cười nói rằng Wol sẽ có điều đó nếu anh chịu viết văn. Tất nhiên, Wol vẫn thường viết cái gì đấy. Ngày trước Wol cầm cọ, nhiều năm sau anh cầm viết còn bây giờ…

Tôi ghét nhảy còn Wol không phải một vũ công, dù anh đã nhảy và xấu xí đi vì vậy. Đây này, lời kể của Wol mà tôi đã chép lại trong đầu “Bữa đấy, tôi nhảy. Phòng trọ sinh viên, ôi điên rồ quá, tôi đã hết mình với bữa tiệc. Bốn tên đàn ông đã kéo tôi, thằng sinh viên năm nhất cùng một đám đông quá cỡ đến và mở tiệc. Cậu biết không, một ngày buồn chán. Không có mấy câu chuyện, thế rồi ai cũng ngần ngừ. Không khí bị băng, tiếng người nhợ đi, tiến gần sự chết. Mối quan tâm của hội nhóm nhắm vào khay đồ nhắm, một mục giật gân trong báo và lượng ngón tay trỏ khi họ bước vào thế giới của Mark. Tôi châm quả pháo đầu tiên. Rượu, thứ làm sôi khối óc đần. Sau vài cốc rượu, tôi đòi nhạc. Pháo nổ tóe bắt đầu từ tôi và tất cả hò reo trước một con vượn điên. Mấy cái xoay mình rồ rại cùng giọng nhại khiến tôi nghĩ mình là Anders hoặc chí ít cũng là ông bầu tóc vàng(2). Chính là thế, đám người này đã điên lên và nhún nhảy như một lũ hề. Rượu vào đầu làm họ đờ đẫn. Ai đã xé vở, lượm cây bút và bắt tôi ký như một idol chốn phường chèo. Tôi uống không quá ba chén và tôi tỉnh táo chán. Không nói chuyện hiện đại(3) nữa, đĩa chuyển Beethoven và tất cả bắn nát ánh trăng bằng tiếng vỗ tay điên loạn như một bản năng. Tôi nhảy, tôi rã rời khi đã phát hỏa để tất cả không co cụm một chỗ, trớ trêu, ai cũng thành loài ngáo nhớ thuốc. Sau đấy, đám đông tản dần và bốn ông chủ phòng trọ giữ tôi lại với lý do tôi quá say. Tôi còn tỉnh, và biết áo sơ mi của mình bị lột vì lý do trời nóng, cái quần bò cũng thế, tôi chỉ không rõ lý do một trong bốn kẻ lại cướp nốt quần lót của mình. Tiếng giằng co thì phải, và quần lót tôi được giữ lại. Tôi nôn, vì thứ rượu pha cồn mua nơi quán nước và vì tôi đã ê chề bởi bàn tay mình. Hôm sau, tôi lên lớp và được xem lại ngày hôm trước của mình trong video. Thước phim cũ ghi cảnh nhảy nhót và thước phim mới ghi cảnh áo quần tôi bị lột như bóc lịch. Tôi hiểu hơn một con thú bị cạo hết lông và ném vào rạp xiếc, bé con trước ngàn con mắt đói. Cuộn video dù được xóa nhưng chẳng chịu biến mất trong các cái đầu coi việc xúc xiểm quá khứ người như viên viagra liều cao. Mỗi lần quá khứ được khui là mỗi lần tôi bị treo lên cây và nhừ tử bởi những ngọn dùi cui công lý. Sau đấy, tôi thôi trò nhảy.”

Còn bây giờ, Wol…

Facebook hiện thêm bài viết từ trang Wol. Ảnh chân dung một người nằm lăn, nạn nhân của một vụ trộm chó.

Còn bây giờ, Wol qua đường.

*

Wol có nhà và tiếp tục chuyển chỗ ở. Tháng trước anh thuê một phòng nhà trong hẻm, tháng sau anh chuyển xuống khu Gầm Cầu. Bây giờ thì tôi chịu, thật khó để gọi cho Wol vì anh không thường nghe điện thoại. Anh giao tiếp thông qua thư điện tử. Lý do của Wol “Việc viết khiến đôi bên suy nghĩ nhiều hơn và điều này làm tôi có thời gian chuẩn bị.” Một viện cớ chẳng thuyết phục vì khi tiếp chuyện tôi, Wol nói như chính khách. Hoặc anh đóng khẩu, hoặc anh sẽ lấy ra những mũi thủy tinh và làm kẻ đối mặt phải nhức nhối. Trên Facebook, tôi gặp Wol thường xuyên. Ảnh, tiếp tục ảnh và bài viết được kéo từ những trang mạng đây đó được nhiều người quan tâm. Wol từ chối việc thư từ qua lại trên Facebook. Những gì anh làm là đăng tải, rồi đợi phản hồi, ồ, thậm chí Wol chẳng mong điều đấy vì chưa bao giờ anh để mình đi cúi mỗi khi ra đường. Lúc gặp anh, tôi vẫn thường mở máy và lúi húi trong hàng tấn thông tin, Wol thì không. Mark đã nô lệ chúng ta chỉ bằng một hệ điều hành, tôi lảm nhảm với mình. Chúng ta giống cái gì? Tôi hỏi mình. Bạn bè tôi ngơ ngác trước câu hỏi này. Thằng Kính nói “Biết rồi, khổ lắm... Vứt cả đi.” Tôi hỏi thằng Kính tôi giống gì, hắn giống gì. Hắn nâng kính bằng hai tay và giữ thế như sợ sẽ đánh rơi tròng. Ngần ngừ thật lâu hắn nói vào tai tôi thật khẽ “Tao, mày và nhiều nhiều nữa đều giống người nhưng chẳng chắc về loài.”

“Wol!” Tôi cuống cuồng kéo cửa khi nghĩ Wol đã qua đây và đang đợi tôi phía ngoài. Lúc cửa bật ra, tôi nhào xuống. Ban công tầng hai. Tôi mang tiếng Wol lên cáng.

*

Bao nhiêu ngày bao nhiêu ngày trôi qua tôi không nhớ nữa. Từng tháng từng tháng lịch thay thế nhau. Cuộc đời vẫn thế hay chúng tôi vẫn thế.

*

Tôi và Wol. Thế còn Người Qua Đường…

*

Không chịu nổi, điên mất thôi! Ảnh lẻ tẻ và video ngắn là những gì tôi nhìn thấy. Thằng nhóc sinh viên năm nhất bầm máu mắt sau cú quành xe vào con đường. Một tai nạn và không nghiêm trọng. Gã thanh niên với dáng dấp ông chủ nhỏ đấm hết lực vào mặt thằng nhóc. Lý do không từ một đường sơn tróc, không từ một thù hằn sẵn có. Lý do là quả đấm. Rõ ràng thằng nhóc đã xin lỗi trước nhưng tiếng nó quá nhỏ hoặc quá chậm so với nắm đấm. Xô xát không dừng ở một quả thôi sơn mà nhiều hơn nữa. Lời chửi thề quá cỡ của gã thanh niên chẳng nể nang cô bạn xinh xắn đang đứng giữ xe. Thằng nhóc vẫn xin lỗi, bằng tiếng khóc òa mít ướt. Nó bảo rằng nó sai và tại sao lại có quả đấm ở đây trong khi anh kia có thể mắng và bắt nó bồi thường. Cái miệng mếu của đứa trai to con khiến mấy cái mặt quanh đấy bật cười. Xe cộ cứng đơ tạo thành một vòng vây. Tất cả đều nhìn ra và tôi nghe thấy những phán xét về sự hung bạo của một thanh niên muốn oai trong mắt bạn gái bằng độ rắn của nắm đấm. Giọng ai to tướng khi phán xét sinh viên vẫn chưa rời ti mẹ, lời hô hào dũng cảm bằng quả đấm đáp trả. Con mắt bầm được tha, gã thanh niên phóng vèo đi còn đám đông ai về việc nấy. Chuyện thường nhật và điên thay chuyện thường nhật. Đấy là khóc! Nước mắt này đáng rỏ lắm. Tôi chắc thằng nhóc này từng khóc nhiều lần trong đời. Ai cũng vậy thôi, luôn bắt đầu cuộc đời bằng tiếng oe xinh xẻo. Tiếp đến, các giọt nước chã khi tập đi bằng hai chân, vì ngã khi thành thạo hai chân, rồi tiếng khóc khi ta phá phách và bị đánh roi, khóc bàn phẫu thuật(4), khóc những lần bị thịt để giáo viên phát tiết sấm sét, tôi không ngoại trừ cột nước mắt lê thê khi một ruột thịt gục xuống trong khi hôm qua vẫn sai ta mua thuốc lá và rượu… Thứ nước thủy tinh này giúp chúng ta không vô tri trong những linh kiện cổ lỗ. Tôi không phản đối việc khóc của một ai, nhất là khi cá nhân đấy còn chưa lớn, ít nhất là thể chất. Khóc làm giảm giận dữ, làm chết đi tang khóc, lương thiện bản tính, ngay cả khi thành đứa trẻ ăn vạ theo thói quen thì nó vẫn đáng yêu và cần được ôm. Sau tuổi dậy thì, sẽ không một đứa trẻ nào khóc tùy tiện (trừ nữ giới, tuy nhiên tôi phân biệt giữa các cô gái yếu đuối và các cô gái không quá yếu đuối). Quả đấm của gã thanh niên cứng, chấn thương ngoài da nhưng đấy không phải lý do. Điều quan trọng, thằng nhóc đã vỡ mộng cuộc đời. Không một bài nào dạy rằng khi va quệt xe sẽ ăn đấm. Xin lỗi là chuyện lý thuyết còn đấm người là chuyện của gã thanh niên. Giảng đường đạo đức nhắc nhở học sinh phải giúp người hoạn nạn và khi mình hoạn nạn sẽ có một vòng tay. Còn tại đây, nơi con đường dẫn vào Bách Khoa, thằng nhóc được phần thưởng quả đấm cùng những bàn tay không muốn cháy túi cho tình cảm. Chính họ làm đau một tâm hồn. Đám mắt kính nghiện giáo điều hơn khuyến học(4), những kẻ vô tích sự vào nhà tắm mà quên bàn chải trong khi luôn đòi hỏi về nước súc miệng và kem đánh răng. Tại sao lại đánh em, lời thằng nhóc như cái răng sữa bị nhổ sớm và nát vụn dưới các lốp xe đi chậm. Sẽ chẳng có câu trả lời nào thích hợp hơn trong tình cảnh này ngoài tiếng hùa nhau vùi dập người khác trong thê thảm. Nếu đây là một nữ sinh tuyệt trần, tôi nghĩ sẽ có một hảo hán. Tiếc rằng thằng nhóc giống đực và chẳng bảnh bao gì. Nhưng nếu ngay cả tiếng khóc cũng phân biệt thì còn ai tin vào bình đẳng. Tôi qua đường. Video về thằng nhóc tôi chụp lại, đăng lên trang nhất và sao thế này, tôi quên béng mất rằng việc nhìn không chỉ ở hai đôi mắt đối nhau, cũng như khi bắt một con thỏ, có người nắm tai có người tóm cẳng có người ghìm chặt bằng gọng tay thép và càng nhiều hơn những ai sử dụng súng, bẫy và lưới chụp. Dòng bình luận lên án gã thanh niên cùng một đám đông vô dụng. Tôi xem được video này ở một trang khác. Trong nửa phút loạn xà ngầu, tôi bắt được mình. Đúng đấy, tôi ở đó và cho dù không ở phe tượng người thì cũng đồng lõa với họ khi tôi đứng đấy quay video với cái mặt lạnh. Tôi tua nhiều, thậm chí stop hình mình. Tôi đây sao, kẻ qua đường và làm lầy con đường của một sinh viên. Trong lúc tôi phát điên vì lũ người khoái chí nhấm nháp tai ương thì tôi cũng thế. Quanh thằng nhóc có biết bao nhiêu bàn tay và tất cả đều tự do. Với lý do quay chụp, tôi cùng những kẻ giống tôi đã ma mãnh giấu đi đôi bàn tay mình. Trong tiếng nhạo báng đểu giả, tôi cũng góp phần. Ngươi đã ở đâu trong chuyện này? - Tôi đứng một chỗ và quay. Xem một lượt, tôi nhận ra con kền kền lớn. Em bé Châu Phi quá còi cọc để làm béo ngần này bao tử. Carter cũng thế, một con kền kền như mọi con kền kền khoác lông người sau khi đã chén hết một tử thi. Anh có nghĩ Mark quá hiểu cuộc sống của loài kền kền nên đã viết tạo Facebook, cái cổng đa diện bắt vào mọi thế giới. Người đàn ông gốc Do Thái bằng cách nào đấy đã xây một đấu trường toàn nhân loại, quả lựu đạn của thông tin, và đâu thể vô can khi ta cứu một con cào cào khỏi đàn kiến thì lại giết đi nhiều mạng sống. Tôi không quả quyết ai cũng có chân tướng kền kền nhưng hầu hết không một ai trên quả đất này lại không có nhiễm sắc thể kền kền. Đấy là khi chúng ta ngồi cùng nhau, lôi một cá thể lên và mổ cuộc đời nhưng thực chất chỉ là thủ đoạn chia thịt làm bội thực nhau. Bằng cách chọn việc đứng ngoài, bấm máy tôi cũng đã làm lộ tẩy gốc gác kền kền của mình. Carter đã vô vọng trong việc ôm lấy bé trai và chỉ cố đuổi con kền kền bay đi, nhưng đấy nào phải lòng từ tâm, anh ta chỉ muốn một bức ảnh chân thực hơn nữa. Đừng mong trốn được loài đợi chờ khi đấy là một phát tích trong nhiều phát tích từ con- vật-người. Tôi tin Chúa chẳng có quyền năng gì ngoài phép tỉnh lương tri. Khi con người không còn cần điều này, coi dằn vặt là phù phiếm, nước Chúa diệt vong. Tôi, Người Qua Đường hay Kẻ Phá Đường. Tôi đã làm gì trước dòng nước mắt không chỉ trong thước video mình quay và bị quay. Một lần và không chỉ thế, tôi đã chụp biết bao nhiêu ảnh, ghi lại biết bao video rồi sử dụng chúng như nha phiến để những kẻ vốn say sưa thêm mụ mị. Đi qua một con đường không chỉ thế là xong. Làm sao tôi có thể gọi những bàn tay lười phải ôm đồng loại trong khi tôi đã vứt xó tay mình cho máy móc. Đưa sự thật lên công luận không đơn giản chỉ cần một góc chụp tốt, kín đáo hay khả năng phát hiện nhà nghề. Trách nhiệm là thế nào đây, trên con đường tôi đã đi qua? Tôi còn tư cách gì nói về những đau nhức đày đọa mình trước cảnh bất công khi mà, tôi đứng đó, ở đó và nhận làm người qua đường để rũ bỏ đôi bàn tay mình. Nhìn vào một đôi mắt ướt và quên đi thì chẳng lâu đâu con người sẽ không còn biết khóc, những xấu xa đều ác mộng như cá mập và không cách nào xóa sổ, thế nhưng lý do nào khiến chúng ta chùn tay, để mặc lũ hung thần sinh nở, lớn mạnh và khủng bố cả địa cầu. Chúng ta đã giới hạn lòng tốt của mình và giới hạn cả tự do bản thân trong khi đấy lúc nào cũng khát khao bầu trời mà quên đi cách vỗ cánh. Có lý do gì để đợi chờ một người hùng trong khi ai cũng có thể cứu tinh cuộc đời này, ha, kịch người là thế, Satan là thế… Người Qua Đường, tôi, làm hỏng bao con đường để rồi lạc lối trong rác rưởi mê cung. Tôi, tôi… không… tội phạm…

Đấy là lúc tôi mở lại tài khoản Wol đã khóa và giao lại cho tôi thông qua một lá thư nhét vội vào tay tôi bởi một người qua đường lạ hoắc cả khuôn mặt lẫn cái tên. Dòng status được bảo mật bằng ổ khóa và khi tôi mở, tiếng Wol dội về tôi. Những ngày lịch rồ rại khiến tôi ngửi thấy mùi rữa thối của thời gian. Tôi hoạt bát, xông xáo để phủ nước hoa lên dịch hoại thư tâm hồn.

“Wol…” - Tôi nói một mình - “Chó chết! Mày đâu rồi! Đi và sung sướng một mình và để tao lại ư. Thằng Judas…”.

*

Wol và tôi. Người Qua Đường, thế còn…

*

Biết bao cái tên gọi tôi. Vừa qua, tôi hay tin thằng Kính tự tử bằng khí ga. Lũ bạn nói mãi về thằng Kính, cái chết nó, xác nó nằm trên giường và nặng nề trên lồng ngực là Nguồn gốc muôn loài. Một ngày trước, Kính vẫn yêu đời.

“It’s a Sin!”(6) - Tôi quỳ gối và đặt hỏng dấu thánh.

T.S  
(TCSH328/06-2016)

------------------
(1) Em bé người Syria, chết trong cuộc tị nạn sang châu Âu.
(2) Ban nhạc Modern Talking, gồm Thomas Anders và Dieter Bohlen (ông bầu kiêm người hát bè).
(3) Nghĩa của từ Modern Talking.
(4) Nạn bạo hành trong học đường. Một nhóm học sinh lôi một cá nhân trong lớp để mổ phẫu thuật bằng  cách lột quần áo.
(5) Sách của Furuzawa Yukichi, nhà tư tưởng Nhật Bản cận đại.  
(6) Tên một bài hát của ban nhạc Pet Shop Boys.









 

Các bài mới
Các bài đã đăng
Hồi sinh (21/06/2016)
Thương biển (21/06/2016)
Viên mãn có (17/06/2016)